Chương 930: Trò chơi (2)
Chương 930: Trò chơi (2)Chương 930: Trò chơi (2)
Kết quả có thể lấy được một viên trân châu, cũng có thể vô ích, uổng phí khí lực.
“Xác suất lựa chọn chỉ có một phần mười...”
Phương Tri Hành tặc lưỡi không thôi, ánh mắt đảo qua ba nhà Phật Đạo Nho.
Không ngoài dự đoán, chúng tăng của chùa Vạn Pháp dường như sớm biết được quy tắc, vẻ mặt khá bình tính.
Đám người Dương Bạch Kỳ châu đầu ghé tai, bàn tán xì xầm.
Biểu cảm của sáu vị thiên sư Thiên Sư đạo khác nhau.
“Trò chơi chỉ có ba quy tắc!”
Sở Quán Vương dựng thẳng ba ngón tay lên, cất cao giọng nói: “Thứ nhất, người của ba nhà Phật Đạo Nho phái ra cướp đoạt trân châu không thể vượt qua sáu người.
Thứ 2, sau khi pháp trận này kích hoạt chỉ cho phép ra, không cho phép vào. Cho nên, nếu ngươi bị ép ra khỏi pháp trận, tư cách sẽ bị bãi bỏ.
Thứ 3, thẳng đến khi mười hai viên trân châu được tìm ra toàn bộ, trò chơi mới chấm dứt.”
Sau khi ba quy tắc tuyên bố, hiện trường ong ong ồn ào.
Một người đưa ra nghi vấn: “Thân vương, nếu tất cả mọi người bị buộc ra khỏi pháp trận, nhưng mười hai viên trân châu chưa tìm ra hết thì làm sao đây?”
Sở Quán Vương đã sớm nghĩ tới điểm ấy, ha hả cười nói: “Nếu có trân châu còn lại, bổn vương sẽ chọn cao thủ khác. Về phần chọn như thế nào, bổn vương tự có chủ trương.”
Nói trắng ra là bản thân hắn có sắp xếp, người khác không xen vào.
Không Tịch đại sư đứng lên, dựng thẳng một bàn tay lên nói: “Chùa Vạn Pháp không có dị nghị, xin vào trận.”
Sở Quán Vương cười nói: “Mời.”
Không Tịch đại sư xoay người.
Lập tức, có sáu tăng nhân áo bào trắng đồng loạt đứng lên lạy ông ta, lúc này mới đi vào Cơ Giáp trận.
Sáu người Thiên Sư đạo không cam lòng yếu thế, thân hình nhoáng lên, nhẹ nhàng bay vào trong pháp trận. Dương Bạch Kỳ không chút hoang mang, dân theo năm nho sinh khí chất xuất trần chậm rãi vào trận.
Nhân mã ba bên không tụ một chỗ, ngược lại cách xa nhau rất xa.
Rất nhanh, chùa Vạn Pháp có động tác trước hết.
Sáu vị cao tăng phái ra một người trong đó đi đến trước mặt một cơ giáp, thi triển Kim Cang Pháp Tướng đánh ra một quyên.
Có thể xung phong đương nhiên là Nộ Mục Kim Cang!
Kim Cang quyền cuồng bạo rắn chắc đánh lên người cơ giáp.
Âm! Một tiếng nổ, cơ giáp bay ngược ra ngoài, hai chân kéo lê trên đất.
Tiếp theo, hai mắt cơ giáp sáng lên, phía sau lưng đột nhiên phun ra ngọn lửa hình thành phản xung lực, ngừng lại.
Ánh mắt Phương Tri Hành chợt lóe, nhìn thấy ngực cơ giáp có thêm một quyền ấn lõm vào, rồi lại rất nhanh phồng lên, khôi phục như lúc ban đầu.
“Cơ giáp có thể tự động khôi phục, xem ra Sở Quán Vương không dự định giơ cao đánh khẽ rồi.”
Phương Tri Hành than khẽ.
Giây tiếp theo, cơ giáp bị đánh kia ngang nhiên lao ra, xông tới Nộ Mục Kim Cang Pháp Tướng, vô cùng nhanh chóng vung quyền phản kích. Cao tăng áo bào trắng vui mừng không sợ, mạnh mẽ ra quyền.
Song phương không có bất kỳ phòng ngự, cứng đối cứng đánh nhau dũ dội, từng quyền đến thịt, đánh cho trời đất tối mù, bốc ra đốm lửa.
Xoạt xoạt ~
Nộ Mục Kim Cang vô cùng mạnh mẽ, đấu một lát, thình lình bắt lấy cơ hội, xé rách một cánh tay của cơ giáp.
Tình thế nhất thời nghiêng về một phía!
Cùng lúc đó, bên phía Dương Bạch Kỳ văn nhã hơn.
Chỉ thấy Dương Bạch Kỳ lấy ra một cây bút lông, nhúng nước mực, đề bút viết chữ lên người cơ giáp.
Hắn viết lên cánh tay cơ giáp: “Chỉ trên vô lực không thể cử động.”
Hắn lại viết lên chân cơ giáp: “Chi dưới héo rút đau muốn chết.”
Như vậy còn chưa hết.
Hắn viết lên ót cơ giáp: “Ngứa điên cuồng thuốc và kim châm cứu không cách nào chữa trị.”
Mọi việc cứ như thất
Dương Bạch Kỳ viết viết vẽ vẽ, một hơi tạo một tầng hình xăm trên cơ giáp màu bạc.
Sau đó, hắn lui ra phía sau một bước, nhẹ nhàng võ cơ giáp đó.
Hai mắt cơ giáp đột nhiên sáng lên, nhìn chằm chằm Dương Bạch Kỳ, lập tức nâng tay công kích.
Nhưng mà, cánh tay mới vừa nâng lên một nửa, đột nhiên kẹt lại, không thể động đậy.
Cơ giáp lại bước lên trước, một bước này quá lớn, kéo đến trứng rồi, biểu diễn xoạc chân tại chỗ.
Ngay sau đó, đầu cơ giáp như bị trúng đòn nghiêm trọng, xì xì bốc lửa nhỏ, run rẩy không ngừng.
Thời gian trôi qua từng phút...
Đùng!
Cơ giáp đó ngã xuống, toàn thân sụp đổ, giống như bị giải thể, mảnh nhỏ rơi rụng đầy đất.
Dương Bạch Kỳ xem xét nhìn, tiếc hận nói: “ƯỨm, vận may không tốt lắm, không có trân châu.”
Một vị nho sinh khác cười nói: “Cách này được không, chúng ta thử dần dần, cũng có thể tìm được trân chầu.”
Nói làm là làm.
Sáu nho sinh nhìn hồ lô vẽ gáo, chơi trò nghệ thuật cơ thể người.
Cùng lúc đó, so với Phật môn kinh thiên động địa, Nho môn chơi chữ.
Bên phía Thiên Sư đạo có vẻ cực kỳ im lặng.
Sáu vị thiên sư châu đầu ghé tai, sau khi thương nghị một phen, cùng thi triển ra “mắt Thiên Cơ” quan sát cơ giáp.
Xem ra, bọn họ ý đồ nhìn thấu trong cơ giáp xác định trong cơ giáp nào có trân châu.