Chương 94: Ngoài ý muốn (2)
Chương 94: Ngoài ý muốn (2)
Phương Tri Hành cau mày, truyền âm: “Giỏi phết, độ tinh khiết huyết mạch của mày thăng lên cấp 2 rồi, còn được 5 mạng.”
Tế Cẩu phấn chấn: “Hahaha, đạt được cấp 2 huyết mạch rồi, có nghĩa là tương tai tao có thể phát triển thành huyết mạch dị thú cấp 2.”
“Ừm!”
Phương Tri Hành gật đầu, cậu luôn mong Tế Cẩu mau lớn lên, Tế Cẩu hiện tại quá nhỏ, gây sát thương cho kẻ địch toàn dựa vào Nanh Độc của nó.
Cậu ngồi xổm xuống, dọn dẹp những vật linh tinh do nhóm tráng hán tóc dài để lại.
Bản đồ của Lâm Tử Quang, hai chủy thủ của gã và một số đồ vật tiền tài khác.
Trên thân nhóm người của gã tráng hán tóc dài không có mang theo thứ gì để chứng minh thân phận, thậm chí tiền tài đều rất ít.
Có điều, Phương Tri Hành cũng tìm được 1 bức bản đồ trên người gã tráng hán tóc dài.
Đơn giản so sánh một chút, hai bức bản đồ này không biệt lắm.
“Đi, chúng ta qua lục soát tên kia thử.”
Phương Tri Hành nhanh chóng thu thập rồi ôm lấy Tế Cẩu, nhón chân, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên và đáp xuống 1 tảng đá, rồi kiễng chân lên, phi thân bay ra ngoài, một bước nhảy là có thể vượt qua xa 7-8 mét, không hề khó khăn.
“Vãi, ngầu quá~! Đây chính là tuyệt thế khinh công trong thế giới võ hiệp ư.”
Tế Cẩu tấm tắc lấy làm lạ, ngưỡng mộ chết đi được.
Động tác của Phương Tri Hành nhanh nhẹn, đáp xuống trước mặt người kia.
Hắn đã dừng kêu cứu từ lâu, sắc mặt trắng bệch do mất máu, biểu cảm trên gương mặt tràn ngập sự sợ hãi và tuyệt vọng.
Kêu la cả buổi mà không ai tới cứu hắn.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, các đồng bạn của hắn đã bỏ chạy hết rồi.
Hắn bị vứt bỏ tại nơi này, chờ chết.
Phương Tri Hành tóm hắn lên, ném lên trên một tảng đá.
“Ngươi là ai?”
Phương Tri Hành đánh giá người kia, hắn là một thanh niên có khuôn mặt vuông, khoảng 24-25 tuổi, ngay khóe miệng có 1 nốt ruồi.
Thanh niên liếc nhìn Phương Tri Hành, hừ lạnh lùng, vẻ mặt quật cường, thà chết chứ không chịu khuất phục, thấy chết không sờn.
Thấy vậy, Phương Tri Hành đưa tay nắm lấy mũi tên trên đùi hắn lắc lư mấy cái.
“A á á~”
Thanh niên kêu thảm thiết, đau đến chết đi sống lại, nhe răng trợn mắt.
Phương Tri Hành bình tĩnh nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ngươi không nói thì ta cứ hành hạ ngươi.”
“Đừng, đừng mà!” Thanh niên thở hổn hển, mặt lộ vẻ sợ hãi, đột nhiên nói: “Ta tên là Nhạc Thành, thành viên nghĩa quân.”
“Nghĩa quân? Quân khởi nghĩa!”
Phương Tri Hành nhíu mày, được lắm, té ra thân phận thật sự của băng cướp sông này là những người dũng cảm cầm vũ khí nổi dậy làm chuyện lớn.
Thật ra, cướp sông là quân khởi nghĩa do các nạn dân hợp thành!
Thanh niên gật đầu nói: “Đúng vậy, thủ lĩnh của bọn ta là Bồ Châu ‘Vương Thiên Bổ’, cũng chính là ‘đại tướng quân - Thiên Bổ Bình Quân kiêm danh hào đô thống - Hải Nội Chư Hạo’ danh tiếng lẫy lừng!”
Phương Tri Hành giật mình, kinh ngạc hỏi: “Nghĩa quân đã phát triển từ Bồ Châu đến Đam Châu rồi ư?”
“Hừ hừ, đâu chỉ Bồ Châu và Đam Châu thôi!”
Thanh niên nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ: “Đại tướng quân Vương Thiên Bổ chỉ cần hiệu lệnh là anh hùng hào kiệt, binh sĩ hiệp nghĩa ở các châu đều tích cực hưởng ứng. Họ tập hợp các nạn dân thành lập dân quân, cướp lương thực, chia ruộng đất, chống lại môn phiệt thế gia, phá hủy triều đình mục nát.
Ở Đam Châu bọn ta, nghĩa quân mọc lên như nấm, bọn ta cùng chung chí hướng, vì muốn diệt trừ tứ đại môn phiệt, đại nghĩa quên mình, chết cũng không từ!
Huynh đệ, chỉ cần ngươi nguyện ý đeo chiếc khăn màu cam này lên đầu thì ngươi chính là huynh đệ ruột thịt của bọn ta.”
Phương Tri Hành khóe miệng giật giật.
Tế Cẩu thụt lưỡi lại, nghiêng đầu nhìn thanh niên, truyền âm: “Đệt, tên nhóc này nhiệt huyết ghê nhể!”
Phương Tri Hành trầm ngâm, hỏi: “Tại sao các ngươi lại xuất hiện ở nơi này, tại sao lại đánh lén ta?”
Thanh niên trả lời: “Bọn ta tới đây chấp hành nhiệm vụ ám sát. Đầu lĩnh nhận được tin tức, huyện lệnh La Bồi Vân sẽ đến ‘chùa Tùng Lâm’ thắp hương cầu phúc trong vài ngày tới. Chúng ta định nhân cơ hội này tập kích ‘chùa Tùng Lâm’, ám sát huyện lệnh Bồi Vân, tiếp đó là công chiếm huyện thành.”
Phương Tri Hành hỏi tiếp: “Đầu lĩnh là kẻ nào?”
Thanh niên vội nói: “Chính là vị cầm tấm khiên kia, ngài ấy tên Quách Định Sơn.”
Phương Tri Hành lại hỏi: “Chùa Tùng Tâm ở đâu?”
Thanh niên nhìn thoáng qua phía rừng cây rồi trả lời: “Ở hướng kia, cách nơi này khoảng 6-7 dặm. Bọn ta vốn đang trốn ở nơi này ẩn núp chờ thời nhưng các ngươi bất thình lình xuất hiện, đầu lĩnh lo lắng bọn ta bị bại lộ nên đã hạ lệnh giết các ngươi.”
Phương Tri Hành móc bản đồ của Lâm Tử Quang ra, nhìn kỹ.
Rất nhanh, cậu tìm được vị trí của “chùa Tùng Lâm”.
Ngôi chùa này xây trên núi Tùng Lâm.
Núi Tùng Lâm nằm ngay phía đông sông Thanh Thủy, khoảng cách không đến 10 dặm.
Hơn nữa, nếu ngươi đi bộ từ núi Tùng Lâm về phía nam thì cũng có thể đến huyện thành Khánh Lâm.
“Tức là việc ta gặp các ngươi, các ngươi gặp ta, đơn thuần chỉ là ngoài ý muốn!”