Chương 95: Lựa chọn
Chương 95: Lựa chọn
Phương Tri Hành im lặng nhìn trời, tâm tình hiện tại giống như ngửi mùi sầu riêng vậy, vô cùng chán ngấy.
Cậu hạ giọng hỏi: “Hừ, chỉ dựa vào năm võ giả và hai mươi xạ thủ, các ngươi lại muốn ám sát huyện lệnh, có phải là quá khinh suất?”
Mặt thanh niên đỏ bừng, thẹn quá hóa giận: “Xả thân vì nghĩa lớn, không quản ngại khó khăn.”
Phương Tri Hành gật gật đầu, móc chủy thủ ra, một vệt máu nóng xuất hiện trên cổ thanh niên.
Lau đi vết máu dính trên chủy thủ xong, Phương Tri Hành đứng dậy, quan sát xung quanh, suy nghĩ điều gì đó.
Thấy vậy, Tế Cẩu không khỏi hỏi: “Mày nghĩ gì đấy, không đi à?”
Phương Tri Hành trầm tĩnh nói: “Mày nói xem, nếu tao đem mấy cái xác này về huyện thành báo quan thì sẽ như thế nào?”
“Cái giề, mày muốn báo quan?”
Tế Cẩu nhất thời giật nảy, hỏi lại: “Một mình mày sao cõng nỗi hết từng ấy cái xác, rồi phải đi hơn hai mươi mấy dặm đường để báo quan?”
Phương Tri Hành trả lời: “Chặt đầu của bọn họ đưa đến chùa Tùng Lâm trước, sau đó thông qua chùa Tùng Lâm bẩm báo huyện lệnh La Bồi Vân.”
Tế Cẩu ngẫm nghĩ, gật đầu nói: “Nếu làm như thế thì cũng khả thi, nhưng tao muốn biết rốt cuộc mục đích của mày là gì?”
Phương Tri Hành đáp lại: “Nếu thuận lợi thì tao sẽ có cơ hội tiếp xúc với La Bồi Vân, dựa vào công trạng tố cáo phản tặc sẽ có thể nhận được một vài phần thưởng, ví dụ như đạt được công pháp phía sau của <Thi;ết Sơn công>.”
Tế Cẩu bừng tỉnh: “Được lắm thằng này, mày vừa mới tấn thăng đến Đại Mãng cảnh viên mãn, giờ đã nghĩ đến chuyện thăng cấp lên cảnh giới tiếp theo rồi.”
Phương Tri Hành thở dài: “Công pháp đều bị môn phiệt thế gia lũng đoạn rồi, ngoài việc gia nhập vào thế lực môn phiệt, tao đâu còn con đường nào khác để đi?”
Tế Cẩu nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng đúng, phân tích: “Làm như vậy thì cũng được. Với thực lực bây giờ của mày, chưa biết chừng La Bồi Vân sẽ rất coi trọng mày, còn phong một chức quan nhỏ cho mày nữa.”
Phương Tri Hành lại lộ vẻ do dự.
Tế Cẩu kinh ngạc nói: “Sao thế, mày còn lo lắng gì à?”
Phương Tri Hành thở dài: “Tao giết người của nghĩa quân, phá hoại kế hoạch ám sát của bọn họ, một khi việc này truyền ra, chắc chắn nghĩa quân sẽ hận tao thấu xương, chưa biết chừng bọn họ sẽ nhắm vào tao, thề phải dồn tao vào chỗ chết.”
Tế Cẩu hơi hồi hộp trong lòng, gấp gáp nói: “Chắc chắn rồi, mày với nghĩa quân sẽ ở thế không đội trời chung, huyết hải thâm thù, người ta không tìm mày báo thù thì tìm ai hả?”
Phương Tri hành chần chừ không quyết, nỗi lòng lộn tùng phèo.
Tế Cẩu ngẫm nghĩ rồi đưa ra đề nghị: “Hay thôi bỏ đi, chúng ta cứ thế rời khỏi đây, kết thúc mọi chuyện, dù sao cũng không ai biết những nghĩa quân này là do chúng ta giết.”
Nó trịnh trọng bổ sung thêm: “Làm ời mà không thể quá tham lam, thấy béo bở thì lấy.”
Phương Tri Hành chìm vào suy nghĩ, cân nhắc giữa lợi và hại.
Trong vô thức, gió núi đã xua đi tia nắng hoàng hôn cuối cùng, màn đêm buông xuống, ánh trăng trong vắt soi lên vách núi cheo leo.
“Ừm, đi thôi.”
Phương Tri Hành khẽ thở dài, dường như đã tính toán sẵn trong đầu.
Tế Cẩu mừng rỡ, hỏi: “Đi đâu vậy?”
Phương Tri Hành quay sang rừng cây, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Đi chùa Tùng Lâm, vì tương lai liều một phen.”
Tế Cẩu dừng hít thở: “Mày nghĩ thông rồi chứ, chỉ cần mày đi bước này, tương đương với việc đắc tội với tất cả nghĩa sĩ hào hiệp trên giang hồ, bọn họ chắc chắn sẽ hận mày thấu xương, bị người người tru diệt.”
Phương Tri Hành nhếch miệng, cười lạnh lùng: “Sợ bóng sợ gió thì không làm nên chuyện. Mỗi người đều đưa ra lựa chọn cho riêng mình, trên thực tế lại là không được chọn.”
Tế Cẩu không khỏi im lặng.
Dù nó không biết nhiều về thiên hạ Đại Chu nhưng không thể không thừa nhận từ những thông tin đang nắm giữ thì Phương Hằng nói đúng.
Giấc mơ thì luôn đẹp đẽ, làm cho người ta cảm thấy mình có rất nhiều sự lựa chọn, nhưng hiện thực lại nói cho chúng ta biết rằng: chỉ có trẻ con mới nằm mơ.
Phương Tri Hành vung chủy thủ chém đứt từng cái đầu, buộc tóc bọn họ lại với nhau, nhấc lên.
Xạ thủ có 14 người, võ giả có 1 người, tổng cộng là 15 cái đầu.
Phương Tri Hành hít một hơi thật sâu, thi triển Thảo Thượng Phi, cả người vụt qua tiến vào rừng cây đen nhạt.
Dưới ánh trăng quyến rũ, rừng cây rậm rạp, khắp nơi có thể thấy được những cây tùng cao ngất, xanh um tươi tốt, cành lá xum xuê.
Xung quanh yên lặng như tờ.
Tế Cẩu lắng nghe một lát, truyền âm: “Tao không nghe thấy bất cứ động tĩnh khác thường nào, không có cả tiếng người thở dốc.”
Phương Tri Hành gật đầu, đám cướp sông còn lại có lẽ thấy tình thế không ổn nên bỏ trốn mất dạng rồi.
Một người một chó vào trong rừng, đi về phía đông.
Đi được khoảng 7-8 dặm, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng.
Phương Tri Hành nhích lại gần, hơi nheo lại.
Chỉ thấy phía trước xuất hiện một mảnh đất trống thoáng đãng, một khoảng sân có tường cao nhô lên khỏi mặt đất, cổng hướng về phía Nam.