Chương 96: Lựa chọn (2)
Chương 96: Lựa chọn (2)
Từ cổng đi ra có con đường rải đá xanh trên mặt đất, độ rộng đủ cho một chiếc xe ngựa đi qua thuận lợi.
Con đường này cực kỳ dài, dẫn đến nơi rất xa, không thấy điểm cuối, có vẻ đây là con đường công vụ được xây dựng riêng.
Dời tầm mắt nhìn lại trước cổng chính có thể thấy 2 con sư tử đá cao lớn ở 2 bên, chạm trổ vô cùng tinh xảo, giống như thật, uy phong lẫm liệt.
Cánh cổng có màu đỏ đồng, trông rất đồ sộ, cao 3 thước, rộng 4 mét.
Ngẩng đầu là có thể nhìn thấy tấm biển treo trên cánh cổng, viết to rõ ba chữ “chùa Tùng Lâm” với lớp sơn son thếp vàng, nét chữ hùng hồn.
Trời đã tối, cánh cổng khép kín.
Xa xa nhìn lại có thể thấy nhiều lầu các đứng san sát trong sân, kiến trúc cao nhất là một tòa cao lầu 6 tầng, ánh sáng hắt ra từ trên cửa sổ tòa lầu.
Phương Tri Hành đi lên trước, bộp bộp gõ cửa.
Sau một lúc lâu, người ra mở cửa là một hòa thượng trung niên, đầu sáng bóng, eo thô mập tròn, nét mặt dữ tợn, thoạt nhìn có vẻ đáng ghét, không giống người lương thiện chút nào.
“Thí chủ là ai?”
Hòa thượng mập hơi nheo mắt, nhìn vào khuôn mặt Phương Tri Hành.
Phương Tri Hành trả lời: “Ta là người của Thiết Sơn môn, có chuyện quan trọng muốn thông báo cho chủ trì của sư thầy, làm phiền sư thầy vào báo dùm.”
“Thiết Sơn môn?”
Hòa thượng mập hơi sửng sốt, cau mày, ánh mắt tập trung lên tay Phương Tri Hành, lập tức kinh hãi.
“Thí chủ, thí chủ đang cầm gì trong tay vậy?” Hòa thượng mập la thất thanh, lùi về sau, vẻ mặt chấn động và kinh hãi.
Phương Tri Hành nhấc chuỗi đầu người lên, cười điềm đạm: “Đây là đầu của nhóm cướp sông.”
Hòa thượng mập hít một hơi lạnh, không dám đắc tội với Phương Tri Hành, dựng thẳng tay phải lên trước ngực, cúi đầu khom lưng cười nói: “Xin thí chủ đợi một lát, tiểu tăng lập tức đi bẩm báo trụ trì.”
Dứt lời, hắn xoay người chạy một mạch như thể lòng bàn chân được bôi dầu vậy.
Phương Tri Hành đứng trước cổng chờ.
Không bao lâu sau, cánh cổng cọt kẹt từ từ mở ra.
Một lão hòa thượng râu bạc phơ và bốn hòa thượng trẻ có thân hình cao lớn từ trong cổng bơcs ra.
“A Di Đà Phật!”
Lão hòa thượng dựng thẳng một bàn tay lên, vừa dò xét Phương Tri Hành vừa lên tiếng: “Lão nạp ‘Vân Trần’ là trụ trì của chùa Tùng Lâm, xin hỏi tôn tính đại danh của thí chủ?”
Phương Tri Hành chắp tay, đáp: “Tại hạ Phương Tri Hành, từng theo Thiết Chưởng - Trình Thiên Ân luyện võ công được một khoảng thời gian, vãn bối bái kiến Vân Trần đại sư.”
Vân Trần gật đầu, vội nói: “Thiết Chưởng - Trình Thiên Ân là người hiệp nghĩa, đảm nhiệm hương chủ trong Thiết Sơn môn, lão nạp có nghe qua về hắn. Phương thí chủ đến vào đêm hôm thế này, không biết có ý gì?”
Phương Tri Hành vội nói: “Việc này trọng đại, có thể tìm chỗ nào yên tĩnh nói chuyện được không?”
Vân Trần suy nghĩ một lát, đưa tay ra làm tư thế mời và nói: “Mời vào bên trong.”
Phương Tri Hành sải bước, xách đầu tiến vào nơi phật môn thanh tịnh.
Không bao lâu, tại một gian trong thiện phòng, cậu ngồi xuống nhấp một ngụm sơn trà, chậm rãi lên tiếng: “Ta đến từ thượng du thị trấn Tiểu Thanh Hà, lúc đầu ta đi bằng thuyền lớn hộ tống lý chính La Khắc Hoành tiến về huyện thành Khánh Lâm, không ngờ giữa đường gặp phải thủy quái tập kích, thuyền lớn bị chìm, ta rơi xuống nước rồi bơi đến bờ, sau đó men theo bờ sông đi thẳng về phía Nam.”
Đang nói chuyện, cậu lấy ra một tấm bản đồ, chỉ vào một địa điểm và nói: “Khi đến đây, ta đột nhiên bị một nhóm cướp sông tập kích…”
“Cứ như vậy, ta thẩm vấn tên cướp sông kia thì biết được mục đích của bọn họ là tập kích chùa Tùng Lâm, ám sát huyện lệnh La Bồi Vân đại nhân!”
Theo những gì Phương Tri Hành vừa kể, Vân Trần đại sư dần thay đổi sắc mặt, mười phần chấn động và kinh ngạc.
“Sao, cướp sông lại muốn, lại muốn…”
Ông thở gấp gáp, đứng dậy gọi một hòa thượng trẻ và phân phó: “Mau, mau đi huyện thành, bẩm báo việc này với La huyện lệnh!”
Không bao lâu, Vân Trần dặn dò tăng nhân đưa thức ăn chay và nước để tắm rửa tới.
“Cảm ơn đại sư.” Phương Tri Hành vừa lòng cười.
Vân Trần xua tay nói: “Phương thí chủ, phải là lão nạp cám ơn ngươi. Thật không dám giấu giếm, quả thật La huyện lệnh dự định ngày mai hoặc ngày mốt đến bản tự thắp nhang cầu nguyện.
Haiz, nếu không được ngươi cung cấp thông tin, lỡ như La huyện lệnh xảy ra chuyện không hay ở bản tự, e rằng hậu quả không thể tưởng tượng.”
Vẻ mặt Vân Trần hồi hộp, giận dữ nói: “Ôi, ví dụ La huyện lệnh chết trong chùa Tùng Lâm, La gia nổi giận đùng đùng, e rằng tất cả tăng nhân của bản tự đều phải chôn cùng La huyện lệnh.”
Phương Tri Hành nghe ra được, khi Vân Trần nhắc tới La gia, từ đáy lòng ông phát ra nỗi kính sợ nhiều hơn là sợ hãi.
Không bao lâu, Vân Trần đứng dậy rời đi.
Phương Tri Hành nhìn thức ăn chay, không hề động đũa.
Tế Cẩu ngửi một cách cẩn thận, truyền âm nói: “Không có mùi gì lạ, có lẽ không có độc.”