Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 97 - Chương 97: Đêm Dài

Chương 97: Đêm dài Chương 97: Đêm dài

Phương Tri Hành phân ra một bát cơm, đưa cho Tế Cẩu, nói: “Mày ăn trước.”

Tế Cẩu cạn lời nói: “Má nó chứ, mày lại lấy tao thử độc!”

Phương Tri Hành trợn mắt xem thường nói: “Đệt mợ mày có năm cái mạng, mày không thử độc thì ai thử, chẳng lẽ để tao thử độc cho mày?”

“Rồi rồi rồi, tao ăn trước.” Tế Cẩu đã sớm đói bụng, không khách sáo nữa, ngoàm ngoàm ăn sạch thức ăn chay cơm chay.

Phương Tri Hành quan sát một hồi, xác nhận Tế Cẩu không có chuyện gì, lúc này mới động đũa ăn cơm.

Sau đó cậu đi tắm rửa, tẩy sạch máu và mùi cơ thể, cả người nhất thời tinh thần khoan khoái.

“Tế Cẩu, nửa đêm đầu tao đi ngủ, mày trực đêm.”

Phương Tri Hành nằm lên trên giường.

Tế Cẩu kinh ngạc nói: “Có cần phải cẩn thận vậy không? Tốt xấu gì nơi này cũng là chùa, sẽ không ai hại chúng ta đâu.”

Phương Tri Hành trịnh trọng nói: “Cẩn thận đi thuyền vạn năm. Mày nghĩ thử đi, làm sao nghĩa quân biết La Bồi Vân muốn tới chùa Tùng Lâm thắp hương cầu nguyện, rõ ràng là có người mật báo cho nghĩa quân!”

Hô hấp của Tế Cẩu ngưng trệ, khiếp sợ nói: “Có gian tế?”

Phương Tri Hành hừ lạnh nói: “Gian tế không phải ẩn núp bên cạnh La Bồi Vân, chính là ẩn núp trong chùa Tùng Lâm, tóm lại chúng ta phải luôn cẩn thận, không thể phớt lờ.”

Tế Cẩu hiểu được, nhìn Phương Tri Hành thật sâu, cụp hai lỗ tai xuống.

So về đầu óc, vẫn là Phương Tri Hành suy nghĩ nhanh hơn, rất nhiều chuyện cậu có thể nghĩ tới, giống như mọc thêm tám trăm tâm tư.

Nó lại không được, nó chưa bao giờ suy nghĩ quá sâu cho nên luôn nhận ra một cách muộn màng.

Điều này khiến Tế Cẩu hơi không phục, lại hơi buồn bực.

...

Nha môn huyện thành Khánh Lâm!

Đêm đã khuya, huyện lệnh đại nhân La Bồi Vân đang ngủ say, đột nhiên bị quản gia Ôn Dục Văn gọi dậy.

“Chuyện gì?”

La Bồi Vân ngáp dài, tâm trạng hơi khó chịu, không ai thích lúc bản thân ngủ say thì đột nhiên bị đánh thức.

Ôn Dục Văn liền nói: “Lão gia, bên ngoài có một hòa thượng chùa Tùng Lâm đến, nói là phụng mệnh của trụ trì, có việc gấp phải bẩm báo đại nhân.”

La Bồi Vân chớp mắt, sắc mặt buồn vui thất thường, khẽ gật đầu nói: “Truyền.”

Không bao lâu, một hòa thượng trẻ tuổi nhanh chóng đi vào, dựng thẳng một lòng bàn tay lên hành lễ nói: “Tiểu tăng Giới Không, bái kiến huyện lệnh đại nhân.”

“Thì ra là ngươi à.”

La Bồi Vân gật đầu, ông ta quen Giới Không, xe râu cười nói: “Ngươi có việc gì gấp, sao cứ phải đến vào nửa đêm?”

Giới Không nghiêm túc, đọc nhấn rõ từng chữ rõ ràng, mạch lạc nói ra toàn bộ chân tướng sự việc, chủ yếu là thuật lại lời nói của Phương Tri Hành.

“Cái gì, cướp sông muốn ám sát bản quan ở chùa Tùng Lâm?!”

La Bồi Vân nháy mắt nổi giận, chòm râu cũng bay lên, giận dữ đập bàn nói: “Đám cướp này thật lớn gan!”

“Đại nhân bớt giận, đừng tức giận tổn thương bản thân.”

Ôn Dục Văn bình thản ung dung, xoay qua Giới Không hỏi: “Đã xác minh thân phận của người cung cấp thông tin chưa? Lời hắn nói có thể tin không?”

Giới Không hơi im lặng, cẩn thận đáp: “Người đấy tên là Phương Tri Hành, tự xưng là tùy tùng của lý chính La Khắc Hoành, còn đi theo Thiết Chưởng - Trình Thiên Ân học võ, hơn nữa hắn xách theo mười lăm cái đầu người máu chảy đầm đìa, chỉ ra trong đó một gã cướp sông tên là Nhạc Thành, thủ lĩnh là Quách Định Sơn.”

“Quách Định Sơn?”

Ôn Dục Văn biến sắc, nhíu mày nói: “Ừm, người này trong danh sách truy nã, hắn ở trấn Vân Thủy sát hại cả nhà Trương viên ngoại, hơn nữa mở kho lấy lương thực, dẫn đến nạn dân bạo động, sau đó thì biến mất không còn tung tích.”

La Bồi Vân hừ lạnh nói: “Quận trưởng đại nhân đã điều tra rõ thân phận của băng cướp trên sông từ lâu, chính là một đám người thích ngồi lên đôi mách trên giang hồ.

Bọn họ ai nấy đều tự cho mình là nghĩa sĩ hào hiệp, cả gan làm loạn, rắp tâm hại người, vậy mà lại hưởng ứng lời kêu gọi của phản tặc Vương Thiên Bổ, làm chuyện tạo phản mưu nghịch. Quách Định Sơn này chính là một trong số đó.

Hừ hừ, đám chó đẻ này lại ý đồ ám sát quan viên triều đình, bản quan nhất định phải băm vằm bọn họ, giết chín tộc bọn họ!”

Ôn Dục Văn liền nói: “Đám cướp trên sông đó thừa dịp Tào bang nội loạn, làm loạn mười tám đường thủy, đốt giết đánh cướp, tạo ra hỗn loạn, khoe hung uy nhất thời, vì thế lá gan ngày càng lớn, ai nấy cũng tự cho rằng bản thân có thể làm được việc.”

Nói đến đây, Ôn Dục Văn lại bổ sung nói: “Ngoài ra, hôm nay muộn một chút, bọn ta nhận được tin tức, một con thuyền buôn của Thiết Sơn môn lọt vào thuỷ quái tập kích, lý chính La Khắc Hoành và con trai của hắn La Hướng Bằng rơi xuống nước mất tích, sống chết chưa biết.”

La Khắc Hoành là cháu của La Bồi Vân, giữa chú cháu trong đó có chút tình cảm.

Giới Không liền nói: “Đúng đúng, Phương Tri Hành nói bản thân hắn cũng ở trên con thuyền kia, sau khi rơi xuống nước thì bò lên bờ, lúc đi trong đồng hoang thì ngẫu nhiên gặp phải thích khách.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0