Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 973 - Chương 974: Sát Thủ (2)

Chương 974: Sát thủ (2) Chương 974: Sát thủ (2)Chương 974: Sát thủ (2)

“Gào!”

Dực long kêu thảm thiết, tiếp đó té lăn xuống đất, kéo theo Tế Cẩu lăn lộn một vòng, huyết dịch tung tóe khắp nơi.

Tế Cẩu bộc phát hung tính, dùng răng nanh cắn xé làm đứt gãy nửa bên cánh con dực long.

“Gào gào~” Dực long không khỏi rú thảm.

Tế Cẩu vung ném thật mạnh làm dực long bị hất văng rơi xuống mặt sông.

Đột nhiên, Carcharodontosaurus phóng lên khỏi mặt nước, há rộng cái mồm đỏ lòm đớp lấy thức ăn từ trên trời rớt xuống.

Dực long rơi vào trong miệng Carcharodontosaurus, đớp rồi cắn, máu me xịt đầy trong miệng nó. Thế vẫn chưa xong, Tế Cẩu bỗng nhiên phát giác được sau lưng có động tĩnh, nó quay đầu nhìn.

Vừa nhìn lại, Tế Cẩu đã bị dọa đến hồn phi phách tán.

Một cái miệng đầy máu kề sát đất mà đến, cắn vào giữa hai chân Tế Cẩu.

“Chọc lỗ đít!”

Da đầu Tế Cấu tê dại, hai chân sau bỗng phát lực, lật nhào về phía trước, thoát khỏi hiểm cảnh.

Thế nhưng, con Velociraptor vẫn theo sát tới, từng cú đớp nhắm chuẩn vào hạ bộ của Tế Cẩu. “Ƒ*ckl" Tế Cẩu triệt để nổi giận, tung trảo cuồng quét, tạo ra một vùng trảo ảnh.

Phụt xì~

Dưới móng vuốt gió tanh mưa máu, Velociraptor bị cắt thành từng mảnh, toàn thân chia năm xẻ bảy. Mùi máu tươi nồng đậm tràn ra. Nhưng Tế Cẩu còn chưa kịp thở lấy hơi thì ba con Carcharodontosaurus trong dòng sông đang tiến tới gân. Bọn chúng là dị thú cấp 5 thực thụ, hung ác vượt xa dực long và Velociraptor.

Carcharodontosaurus đứng ở giữa sông cúi đầu uống nước, ực ực từng ngụm, sau đó ngẩng đầu, há mồm phun ra. Phụt~

Nước sông ngưng tụ thành một chùm như súng phun nước cao áp vậy, bắn về phía Tế Cầu với tốc độ cực nhanh.

“Đệt mợ!” Tế Cầu nhảy sang bên nhưng cột nước cao áp nhanh chóng chuyển hướng tới gần Tế Cẩu.

Cuối cùng, Tế Cẩu không thể tránh được bị súng nước bắn trúng phần bụng.

“Tông Mao Cố Giáp!”

Tế Cẩu giật nảy mình, liên tục rung lắc lông chó toàn thân, cường hóa phòng ngự bản thân.

Bandgl Súng bắn nước cao áp như bắn vào một tấm thép, phát ra tiếng nổ chói tai.

Tế Cẩu bay lệch ra ngoài, đụng vào một khối nham thạch.

Rắc bùm!

Nham thạch vỡ vụn, Tế Cẩu lăn lộn rồi ngã chụp ếch, vô cùng chật vật. “Mẹ mày!”

Tế Cẩu bò dậy, nhìn phần bụng, lông chó đã bị súng bắn nước bắn bay mất một nhúm.

Nó bước tới trong cơn phẫn nộ. Bên kia, hai con Carcharodontosaurus vận sức chờ sẵn, bỗng phun ra hai cột súng bắn nước, đồng thời tấn công hai bên. “Muốn chết!”

Tế Cẩu hít thật sâu, khàn giọng gào thết.

Thanh Động Vạn Tượng!

Chỉ một thoáng, làn sóng âm có thể thấy bằng mắt trần lan ra, khóa chặt ba con Carcharodontosaurus, xung kích mãnh liệt lên mỗi một tấc trên thân bọn chúng.

Ba con Carcharodontosaurus lập tức cảm nhận được cơn đau nhức vô tận, chúng giãy dụa lung tung.

Súng bắn nước sụp đổ theo, phun tán loạn không còn hình dáng. Không bao lâu sau, hai con Carcharodontosaurus toàn thân đẫm máu ngã xuống, nhuộm đỏ nước sông.

Bọn chúng chưa chết, chỉ là bị đánh ngất đi.

Tế Cẩu một mình địch ba, toàn thắng.

“Linh sủng thật lợi hại!”

Đàm Hoa phu nhân thầm kinh hãi, bà cảm nhận được một sự hung uy đáng sợ trên thân Tế Cẩu, sâu không thể dò.

Nếu bà chiến đấu với Tế Cầu có lẽ không thể đánh lại nó.

“Chó còn hung tàn như vậy, chủ nhân chẳng phải là...”

Đàm Hoa phu nhân như thể hiểu ra gì đấy, trong lòng bà bất giác càng thêm cẩn thận chặt chẽ khi đối mặt với Phương Tri Hành. Tế Cẩu xông tới chỗ ba con hổ răng cá mập, cắn chết từng con rồi ăn sạch sẽ.

Phương Tri Hành để mặc cho nó phát tiết, chờ giây lát, sau khi Tế Cầu xong việc thì bọn họ tiếp tục xuất phát.

Khoảng chừng 1 tiếng trôi qua. Đám người Phương Tri Hành đã đi ít nhất hơn 1000 dặm và đến chân một ngọn núi lớn.

Ngọn núi này nguy nga hùng VỊ, vươn tới tận mây, cao hơn cả Himalaya.

Đàm Hoa phu nhân ngẩng đầu nhìn núi, cẩn thận nói: “Hoa Diệu Ngữ Đàm rất kỳ dị, chỉ có thể sinh trưởng trong cực hàn, người bình thường hiếm khi gặp được một lần trong đời.”

Phương Tri Hành cau mày, nói: “Nó mọc trên đỉnh núi đúng không?” Đàm Hoa phu nhân gật đầu, chần chừ nói: “Khả năng có nhưng cũng không chắc chắn, ta chỉ có thể nói rằng ta đã từng nhìn thấy nó khi đến đây vào lần trước.”

Phương Tri Hành hiểu ra, thản nhiên nói: “Vậy chúng ta lên đó xem thử.” Nhưng Đàm Hoa phu nhân lại nói: “Tốt nhất là đạo hữu nên đi một mình.”

Phương Tri Hành xoay người, nhìn chằm chằm Đàm Hoa phu nhân. “Đừng hiểu lầm.”

Đàm Hoa phu nhân vội vàng giải thích: “Như những gì ta đã nói, hoa Diệu Ngữ Đàm rất kỳ dị, khi nở hoa, nó có thể nói tiếng người và hiểu lòng người. Nếu có người ở bên cạnh thì có thể sẽ tiết lộ bí mật của đạo hữu.”

Phương Tri Hành ồ lên, suy nghĩ một chút, liếc mắt ra hiệu cho Tế Cẩu.

“Hiểu rồi, tao sẽ để ý bà ta.” Tế Cầu ngầm hiểu, ngoan ngoãn ngồi xổm. Nháy mắt sau, Phương Tri Hành thi triển ra Đại Uy Thiên Long Pháp Tướng rồi bay thẳng lên trời.

Chốc lát, núi lớn cao vạn mét đã bị cậu giâm dưới chân.

Trên đỉnh núi tuyết trắng mênh mang, cuồng phong gào rít giận dữ, nhiệt độ không khí cực thấp, hoàn cảnh khắc nghiệt vượt quá tưởng tượng.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0