Chương 986: Xuất kích (2)
Chương 986: Xuất kích (2)Chương 986: Xuất kích (2)
Mọi người nghe tin, lần lượt đến vây xem, thì thầm to nhỏ.
Phải biết rằng “Ngu gia” là môn phiệt thế gia, ở quận Ngu Lâm thậm chí cả Càn Châu đều có địa vị siêu nhiên.
Tương truyền lão Ngu gia là hậu duệ của cựu thần triều trước, tổ tiên một lần phong quan thái phó của thái tử, hết sức quan trọng trong triều.
Sau khi triều trước diệt vong, Ngu gia khiêm tốn làm người, dời nhà đến thành Nguyên Dạ, trở lại tổ địa, sau đó mọi việc đều thuận lợi, may mắn không bị thanh trừ.
Từ đó về sau tộc nhân đời đời của Ngu gia dốc lòng kinh doanh ở quận Ngu Lâm, dần dần kiêu ngạo lớn mạnh, nghiễm nhiên trở thành nhà giàu có nhất vùng, độc bá một phương.
Về phần thanh niên áo xám này, mọi người đều biết câu chuyện của hắn. Thanh niên áo xám là nhân sĩ quận Ngu Lâm tên là Đoàn Thư Bình, thuở nhỏ gia cảnh bần hàn, thiếu niên lưu lạc đầu đường, sau này cơ duyên xảo hợp tiến vào “chùa Hàn Đàm", làm đệ tử tục gia của Phật môn.
Đoàn Thư Bình trí tuệ hơn người, quen thuộc đọc kinh Phật, có thể hùng biện, còn dựa vào ngộ tính nghịch thiên, từ trong một phật tượng rách nát lĩnh ngộ ra “Liên Hoa Sinh Pháp Tướng” uy danh hiển hách.
Phật môn vô cùng kinh ngạc, cực lực mời chào hắn, thậm chí bằng lòng ban cho hắn danh hiệu “Phật tử”. Nhưng mà, Đoàn Thư Bình vẫn không bị lay động ngược lại hoàn tục về nhà.
Sau đó không lâu, truyền ra chuyện xấu hắn và tiểu thư Ngu gia Ngu Ngọc Hà nhất kiến chung tình, tự định chung thân.
Vào 7 ngày trước, Đoàn Thư Bình đến cửa cầu thân lại bị Ngu gia từ chối ngoài cửa.
Đoàn Thư Bình không thuận theo không từ bỏ, quỳ không đứng dậy, ý đồ dùng chân thành đả động Ngu gia.
Thấy mặt trời đã lặn, một ngày sắp trôi qua.
Cửa lớn Ngu phủ vẫn không mở ra. “Haiz, dù sao Ngu gia cũng là môn phiệt thượng đẳng, Đoàn Thư Bình chung quy là giới bình dân, môn không đăng hộ không đối, ở rể cũng không thể càng miễn bàn kêu tiểu thư Ngu gia gả cho hắn.”
“Đây là si tâm vọng tưởng!”
“Ha hả, ta thấy là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.”
“Các ngươi đừng nói như vậy, bớt làm chuyện chia rẽ uyên ương!” “Đúng đúng, thà dỡ mười ngôi miếu, không hủy một cái cọc cuộc hôn nhân.”
Quần chúng vây xem châu đầu ghé tai, hừng hực lửa bát quái tùy ý thiêu đốt. Lúc này, phía sau đám người có một người một chó đi tới.
Chính là Phương Tri Hành và Tế Cẩu. “Haiz, nam nhi dưới gối có hoàng kim, chàng trai này quỳ 7 ngày rồi, đây là quỳ ra bao nhiêu hoàng kim?” Tế Cẩu liếc nhìn Đoàn Thư Bình, tấm tắc không thôi.
Phương Tri Hành không để ý Đoàn Thư Bình, tầm mắt nhìn cửa lớn Ngu phủ.
Không sail
Có một khối xá lợi tử ngay trong phủ.
Nói cách khác, một vị cao thủ nào đó của Ngu gia cũng nhận giải thưởng săn giết Phương Tri Hành. “Lại là môn phiệt à....”
Khóe miệng Phương Tri Hành không nhịn được cong lên.
Nhớ năm đó, cậu gặp phải người trong môn phiệt, hoặc là khúm núm, nịnh nọt lấy lòng; hoặc là đi đường vòng, rắm cũng không dám thả một cái.
“Thật sự là hoài niệm thời gian tốt đẹp của quá khứ!” Phương Tri Hành than khẽ, lập tức đi tới cửa lớn. Trong lúc mọi người nhìn chằm chằm, cậu lướt qua Đoàn Thư Bình đi tới trước cửa lớn, thản nhiên gõ cửa.
Không bao lâu, người gác cổng mở cửa ra, đánh giá Phương Tri Hành, nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?” “Tại hạ Phương Tri Hành, tội phạm truy nã quan trọng của triều đình, đại nghịch đứng đầu thiên hạ, đặc biệt đến cầu kiến chủ nhân nhà ngươi.” Phương Tri Hành lạnh nhạt nói.
Lời này vừa nói raIl
Người gác cổng trực tiếp ngơ ngác, kinh ngạc không thôi.
“Haiz, mày không làm màu thì chất à!” Tế Cẩu trợn mắt trắng, vô lực mỉa mai.
Ngoài cửa Đoàn Thư Bình hơi ngẩng đầu, cẩn thận đánh giá Phương Tri Hành, trong mắt có ánh sáng nhỏ vụn lóe ra.
Chốt lát, cửa lớn rộng mở. Một đám võ giả uy thế kinh người xuất hiện trong cánh cửa, chia làm hai bên, tay cầm đao kiếm, ánh mắt sáng ngời như gặp đại địch.
Đứng ở chính giữa bọn họ có tám người.
Một lão già với chòm râu quai nón mặc lục bào, bên thắt lưng ngọc cắm phi đao, đứng ở trước nhất. Lão già lục bào râu tóc đều bạc trắng nhưng làn da nhẫn nhụi hồng nhuận giống như trẻ con, thiên đình no đủ, ánh mắt thâm thúy, không giận tự uy.
Phía sau ông ta còn có bảy nam nữ tuổi tác khác nhau, mỗi người đều là long phượng trong người, dường như tất cả đầu là con trai con gái nối dòng của ông ta. “Khách quý đến cửa, không tiếp đón từ xa, mong đạo hữu thứ lôi.”
Lão già lục bào chắp tay, trong vẻ mặt nghiêm túc mang theo vài phần uy vũ bất khuất.
Phương Tri Hành chỉ là gật đầu như một phép lịch sự, không mặn không nhạt đáp: “Sao lại nói thế, ta là khách, mạo muội đến nhà, người nên thỉnh tội nên là ta.”
Lão già lục bào liền nói: “Không dám, lão phu Ngu Tân Toàn, bọn họ là con trai con gái và cháu của ta.” Phương Tri Hành đáp: “Ai không biết “Thần Phi Đao' Ngu Tân Toàn, Phương mô cũng là ngưỡng mộ danh tiếng, như sấm bên tai.”