Chương 989: Giết gà (2)
Chương 989: Giết gà (2)Chương 989: Giết gà (2)
Ngu Tẫn Toàn thở sâu, cởi áo khoác hoa lệ ra.
Sau đó, khí thế cả người ông ta biến đổi, toàn thân lấp loé sáng lên, ấn đường hiện lên một đốm sáng màu đỏ.
Sau nháy mắt, đốm sáng màu đỏ trở nên khuếch trương giống như một con mắt mở.
Càng thần kỳ chính là dưới xương sườn của ông ta mọc ra hai cánh tay mới, hóa thân thành bốn tay. Phương Tri Hành thấy vậy, kinh ngạc nói: “Ngươi là hệ Nhân Tộc nhỉ, tại sao cũng có thể biến thân?”
Ngu Tẫn Toàn trả lời: “Nhân tộc cũng có người sinh ra là mọc ba cánh tay hoặc là sáu ngón tay, không phải à? Hình thái hệ Nhân Tộc cũng có thể là hình thù kỳ quái.” Phương Tri Hành hiểu được.
Âm Thi lão nhân cũng không nói sai, chân ngã của chủng trường sinh có thể bóp méo, suy nghĩ và thiết kế bản thân.
Tràn ngập sức tưởng tượng thiên mã hành không!
Chỉ cần bản thân cho rằng hợp lý là được.
Ví dụ ta chính là một người trời sinh mọc ba con mắt bốn cánh tay, rất hợp tình hợp lý đúng không?
Nói cách khác, đây là hình thái chân ngã của Ngu Tân Toàn!
Cũng là dáng vẻ hoàn mỹ nhất mà bản thân ông ta xây dựng ra! Chủng trường sinh sẽ không tiêu phí tâm huyết trên con đường sống lại, nhưng hình thái chân ngã của bọn họ thật sự khó mà tin nổi. Ngay sau đó, Ngu Tẫn Toàn cử động, bốn cánh tay sờ từ bên hông lấy ra bốn phi đao móc trong tay. “Chơi phi đao, tay đương nhiên càng nhiều càng tốt....”
Trong lòng Phương Tri Hành nhanh chóng sáng tỏ.
Hình thái chân ngã của Ngu Tẵn Toàn này không thể nghi ngờ là thiết kế ra vì để cường hóa uy năng của phi đao.
Khóe miệng Phương Tri Hành cong lên, phấn chấn nói: “Nếu ngươi có thế để cho ta hưởng thụ được niềm vui chiến đấu, vậy ta có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng.” Trái tim Ngu Tẫn Toàn hiện lên một tia xấu hổ, thân là võ giả, thân là môn phiệt quyền quý, ngạo khí trong lòng cực kỳ cao.
“Đã bao giờ lão phu bị người nhục nhã như vậy?”
Ngu Tẵẫn Toàn trừng to hai mắt, ở chỗ sâu trong đồng tử bắn ra một tia sát ý thâm trầm.
Trước đó ông ta có tộc nhân bên cạnh, lòng có cố ky nên không bắn ra.
Nhưng ở trong này!
“Lẽ nào phi đao của Ngu gia ta phí danh tiếng!”
Ngu Tẫn Toàn vươn ra bốn cánh tay, sau đó kéo dài, làm ra động tác ném.
Nhưng khoảnh khắc sau đó, ông ta đột nhiên mở miệng, từ chỗ sâu trong yết hầu bắn ra một phi đao màu đen xinh xắn.
Hàn mang chợt lóe!
Phi đao đột nhiên giết tới, thẳng tắp đánh úp về phía mặt Phương Tri Hành, quá nhanh, nhanh như tia chớp.
“Thần La Thiên Chinh!”
Phương Tri Hành bình tĩnh như thường, chỉ là cả người chấn động, lấy cậu làm trung tâm, phản lực vô hình không dấu tích mênh mông cuồn cuộn ra.
Cheng!
Phi đao màu đen giống như bắn trên lò xo, chợt giảm tốc độ, dừng lại, tiện đà cuốn ngược và.
Tất cả cây cối, cỏ dại xung quanh đầu bị đẩy lùi!
“Tuyệt lắm!”
Ánh mắt Ngu Tẫn Toàn loé lên, đột nhiên một lách qua, tránh được phi đao màu đen, thầm than nói: “Phòng ngự toàn bộ phương vị bắn ngược mọi thương tổn hữu hình và vô hình.”
Mặt ông ta lộ vẻ khâm phục, mơ hồ hiểu được tại sao Không Tịch đại sư thất bại.
Nhưng ông ta cũng cười: “Kỹ năng bộc phát lợi hại như thế không thể phát động vô hạn, ắt hẳn tồn tại thời gian làm lạnh.”
Vì thết Sau chớp mắt bốn tay Ngu Tẫn Toàn đồng loạt cử động.
Vù vù vù vùi
Bốn phi đao bắn ra hóa thành bốn hồng quang.
Xì xÌ xÌ ~
Bốn phi đao gần như đồng thời trúng ngực của Phương Tri Hành. “Ồ, phóng liên tục....”
Phương Tri Hành tấm tắc một tiếng, phi đao thuộc về ám khí, tốc độ quá nhanh.
“Thần Phi Đao, danh bất hư truyền!” Phương Tri Hành nhổ bốn phi đao trên người, sau đó trước mắt cậu đột nhiên biến thành một vùng hắc ám, tất cả âm thanh theo đó đi xa. Cảm giác cuồng phong thổi tới trên người cũng đã biến mất.
“Ha ha ha, cái gì đều không cảm giác được đúng không?” Ngu Tân Toàn ngửa mặt lên trời cười to. “Phá Nhĩ Đaol”
“Phá Mục Đao!”
“Phá Tị Đaol”
“Phá Xúc Đaol”
Bốn phi đao này sẽ không tạo thành bất kỳ thương tổn tính thực chất nào đối với thân thể.
Hiệu quả của nó là phong bế thị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác của một người! Khiến ngươi không nhìn thấy, không nghe thấy, không ngửi được cũng không cảm giác được!
Đương nhiên còn có một hiệu quả thêm vào đó là ảnh hưởng thần hồn cảm ứng.
Tóm lại, trúng bốn phi đao này, hậu quả khá nghiêm trọng, gần như bị phế bỏ năng lực tra xét.
“Một lần di chuyển bất cẩn là thua cả trò chơi!”
“Phương Tri Hành, ngươi sơ ý rồi!” “Đáng tiếc, những lời này của ta một chữ ngươi cũng không nghe được.” Ngu Tẫn Toàn đầy sát ý, sờ tay vào ngực, lấy ra một phi đao màu đỏ. Bốn tay đồng thời cầm lẫy phi đao. Tiếp theo ném lên bầu trời!
VùI
Phi đao màu đỏ thẳng tới tận trời, tiện đà từ trên trời giáng xuống. Tiếng ầm ầm vang dội!
Giống như một ngôi sao băng rơi xuống.
“Lưu Tỉnh Đaol”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, từ Ngu Tân Toàn ra chiêu đến khi phi đao màu đỏ đến đỉnh đầu của Phương Tri Hành, chẳng qua là chuyện trong nháy mắt.