“Cái này chỉ có thể chứng minh thân chủ của tôi ở riêng với nguyên cáo, không thể chứng minh ngoại tình…”
“Bên tôi có chứng cứ chứng minh bị cáo ngoại tình, dẫn tới tình cảm vợ chồng tan vỡ.” Tô Nhạc nói, tiếng không lớn nhưng rất có khí thế: “Quan tòa, các vị bồi thẩm đoàn, xin hãy xem chứng cứ của bên tôi.”
Tô Nhạc thành thục sử dụng máy tính, trên màn hình xuất hiện một bức ảnh, là Ngô Đào và một người phụ nữ đang nói chuyện rất vui vẻ. Mễ Tiếu ngồi ở bên cạnh nhìn về phía đối diện.
Ngô Đào đã hoảng sợ trong giây lát khi nhìn thấy những bức ảnh đó, sau đó luật sư của anh ta nói: “Chúng tôi không nghĩ những bức hình này có thể làm chứng cứ ngoại tình, từ các bức ảnh đó, có thể thấy, thân chủ của tôi đang xã giao ở một khách sạn, đây là chuyện rất bình thường giữa các đối tác.”
“Cái này thì sao?” Tô Nhạc lật sang một tấm ảnh khác: “Bức ảnh này thì thế nào? Tôi không biết là xã giao lại còn có hành động thân mật thế này đấy!”
“Không phải như vậy.” Ngô Đào lên tiếng nhưng bị luật sư của anh ta cản lại: “Nếu bức ảnh này có thể chứng minh thân chủ của tôi ngoại tình... làm cho tình cảm vợ chồng tan vỡ, thì bên này chúng tôi cũng có chứng cứ có thể chứng minh nguyên cáo cũng ngoại tình…”
“Quan tòa, xin cho phép tôi đưa ra chứng cứ.”
“Được.”
Trên màn hình là hình ảnh, trời rất tối, dưới ánh đèn đường vàng mờ ảo, có hai người đang đứng, người đàn ông ôm người phụ nữ vào trong ngực.
Người khác cô không nhìn ra, nhưng sao cô có thể nhận nhầm người kia được chứ? Tô Nhạc đứng ở đó, nhìn Tạ Thiệu trên màn ảnh, không thể rời mắt được. Cô không biết bức ảnh này bị chụp lúc nào, cô cũng không biết Tạ Thiệu gặp Mễ Tiếu lúc nào, cô không khỏi cười khổ, cô thật sự là một luật sư không làm tròn trách nhiệm!
Tô Nhạc cúi đầu, nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt Mễ Tiếu. Vào lúc này, cô rất muốn hỏi Mễ Tiếu rằng cô ta rất tin tưởng Tạ Thiệu sao?
Một giây tiếp theo, cô phủ nhận trong lòng, bọn họ có mối quan hệ mười năm, một luật sư đại diện kiện tụng như cô sao có thể sánh bằng?
“Xin hỏi luật sư của bị cáo, bức ảnh này được chụp vào ngày nào?”
“Ngày 14 tháng 6.”
Ngày 14 tháng 6? Là buổi tối hôm Tạ Thiệu đi tìm Mễ Tiếu.
“Anh nói người trong tấm ảnh là người mà thân chủ của tôi ngoại tình, vậy xin hỏi luật sư của bị cáo, người đàn ông này tên gì? Hai người họ quen nhau thế nào? Vì sao lại bất chấp mọi người đang qua lại mà ôm nhau trên đường?”
Tô Nhạc chống tay xuống bàn, ngón tay siết chặt các góc bàn để ổn định cảm xúc. Đứng ở đây, cô trước hết là một luật sư, một luật sư phải đấu tranh giành nhiều quyền lợi nhất về cho thân chủ của mình.
Sau đó mới là cảm xúc cá nhân.
Tô Nhạc hỏi liên tiếp, luật sư của đối phương sửng sốt hồi lâu rồi lắc đầu.
“Được rồi, nếu như luật sư của bị cáo không biết, vậy thì tôi nói cho anh biết.” Tô Nhạc thu tay lại, đứng thẳng người: “Anh ấy tên Tạ Thiệu, luật sư của văn phòng Luật Ân Hỏa. Hai người họ từng là bạn học, thân chủ của tôi hết cách nên mới tìm đến bạn học cũ nhờ giúp đỡ.”
Lên tòa tới tận lúc này rồi, nhưng hai bên đều không chứng minh được đối phương ngoại tình, mối quan hệ tan vỡ.
Cuối cùng, hội thẩm kiểm tra lại những chứng cứ có nghi vấn và cần phải tiến hành xác minh.
Búa gõ xuống, phiên tòa tạm hoãn.
Lúc bọn họ đi ra, mấy người Tạ Nam đã ở bên ngoài rồi, vừa nhìn thấy họ là trái tim mệt mỏi của Tô Nhạc lại có cảm giác ấm áp ùa vào.
Nhìn thấy Tô Nhạc đi ra, Tạ Nam cười rồi đi tới đón cô: “Chị Nhạc có mệt không? Em dẫn chị đi ăn thịt nướng.”
“Được.” Tô Nhạc gật đầu đồng ý, sau đó cô nhìn Tạ Thiệu, muốn cười nhưng khóe miệng lại không thể nhếch lên nổi.
Mắt đối phương sáng lên, bước nhanh tới: “Tiếu Tiếu, sao rồi?”
Tô Nhạc quay đầu, Mễ Tiếu ở ngay sau lưng cô. Nỗ lực muốn nâng khóe miệng rốt cuộc cũng sụp đổ, khóe môi rũ xuống hoàn toàn. Trong lòng cô có thứ gì đó bắt đầu vỡ ra, cuối cùng là một tiếng vang nhỏ, thứ ấy vỡ vụn, vương vãi khắp nơi trong lòng.
Đáng lẽ nên sớm biết, sớm chết tâm thì hơn. Chỉ là, đã biết rõ sự tình rồi, nhưng vẫn không chịu nổi khi nhìn thấy tình cảnh lúc này.
Cảm giác được người bên cạnh nắm chặt tay mình hơn, Tô Nhạc quay đầu lại rồi vỗ nhẹ vào tay Tạ Nam: “Chị đói rồi.”
“Được, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Nếu như không thể đối mặt được, vậy cứ vô tâm tiến về phía trước đi, không nhìn thấy, không nghe thấy, không để ở trong lòng. Mỗi ngày bớt quan tâm hơn một chút, đến một ngày nào đó cũng sẽ hoàn toàn loại bỏ được anh ta ra khỏi trái tim.
“Mễ Tiếu, cô phải nhớ rõ, chúng ta còn chưa ly hôn đâu!” Trong tiếng nói ẩn chứa sự phẫn nộ.
Vừa đi được hai bước thì nghe thấy tiếng nói ở sau lưng. Tô Nhạc quay đầu lại: “Anh Ngô không hài lòng với việc hoãn lại?”
Ngô Đào đi tới, nhìn Tạ Thiệu rồi lại nhìn Mễ Tiếu: “Tôi bắt tận tay rồi nhé, hiện tại tôi có chứng cứ chứng minh cô ngoại tình rồi.” Ngô Đào hét to, tưởng như một người hoàn toàn khác so với người ở trên tòa, có thêm sự cay nghiệt.
Tô Nhạc mỉm cười tiến lên, đứng giữa mấy người họ: “Người ngay thẳng không sợ điều tiếng, dù anh có xoay chuyển đúng sai thế nào, tòa án sẽ tự trả lại công bằng cho chúng tôi. Nhưng anh Ngô, anh cứ việc làm đi, tôi không ngại việc anh có được chứng cứ ngoại tình của Mễ Tiếu đâu. Tốt nhất nên là chứng cứ xác thực, chứng cứ mà chúng tôi không thể lật lại được, để chứng minh Mễ Tiếu ngoại tình, dẫn đến tình cảm vợ chồng tan vỡ, để thân chủ của tôi có thể ly hôn một cách thuận lợi. Anh nên biết rằng, chúng ta đang ở trong một vụ kiện ly hôn, quá trình không quan trọng, quan trọng nhất là chấm dứt mối quan hệ này.” Tô Nhạc nghiêng người về phía trước, mỗi lần nói, cô đều tiến về phía trước một chút, giọng nói cũng trầm xuống. Cuối cùng, khoảng cách giữa hai người chỉ có 20cm, giọng nói của cô cũng nhẹ nhàng hơn.
Mặc dù giọng nói ngày càng nhỏ hơn, nhưng Ngô Đào vẫn nghe thấy rõ ràng: “Hừ, muốn ly hôn ư, đừng hòng, Mễ Tiếu cô đừng có nằm mơ.” Nói xong, anh ta dẫn theo luật sư của mình rời đi.
Vụ án ly hôn của Mễ Tiếu không phải là phiên tòa công khai, nên không được dự thính. Tạ Nam vẫn luôn muốn nhìn Tô Nhạc đấu trí và đấu võ mồm với đối phương ở trên tòa, tiếc là không có cơ hội. Bây giờ chỉ vài câu nói ngắn ngủi đã khiến cho Ngô Đào tức giận rời đi, Tạ Nam cực kỳ bội phục.
Cô ấy kéo Tô Nhạc lại rồi không ngừng khen ngợi.
Tô Nhạc cười, vỗ đầu Tạ Nam: “Công việc nào cũng có chuyên môn riêng, em ngưỡng mộ chị giỏi kiện tụng, sao không nói rằng em cũng rất giỏi về kế toán tài chính.”
Tạ Nam ngượng ngùng cười: “Nào có, em chỉ nhận tiền thôi.”
“Đừng đánh giá thấp bản thân mình.”
Trịnh Thông vẫn đang bận xử lý vụ án nên không tới đây, hai người Tô Nhạc đến một nhà hàng thịt nướng nổi tiếng trong thành phố để ăn thịt nướng.
“Hy vọng lớn không?” Tạ Nam vừa nướng thịt vừa hỏi.
“Hiện tại mà nói thì khả năng không lớn, phải đợi đến phiên tòa tiếp theo.” Đối với Tạ Nam, không có gì là Tô Nhạc không thể nói. Cô cũng biết, cho dù nói thì Tạ Nam cũng không hiểu hết, sau khi hai người ăn xong thì cô ấy cũng sẽ quên sạch.
“Nhưng mà, em thấy Ngô Đào không muốn ly hôn, trì hoãn thế này sẽ kéo dài bao lâu?” Tạ Nam hỏi cô.
Điều này, lúc ở trên toà, Tô Nhạc đã nhìn ra đây là một cuộc chiến dài rồi!
Sau khi tính toán thời gian trong đầu, năm tháng nữa Hiển Ninh sẽ ra tòa, mình bắt buộc phải chấm dứt vụ kiện này trong thời gian đó.
“Không biết, trước khi phiên tòa kế tiếp diễn ra thì phải cố gắng tìm ra bằng chứng có lợi. Sơ thẩm khó có vụ ly hôn nào thành công. Một người muốn ly hôn, một người lại không muốn, như là kéo co vậy, phải xem bên nào kéo mạnh hơn và kiên trì lâu hơn.”
“Chị nói xem, liệu Ngô Đào khi trở về càng nghĩ lại càng giận, sau đó có trực tiếp kéo Mễ Tiếu đi ly hôn luôn không?”
Cài đầu nhỏ bé của Tạ Nam mỗi ngày đều nghĩ đến những chuyện quái đản như vậy, Ngô Đào nhất định phải có thủ đoạn của riêng mình thì mới có được chỗ đứng trong giới kinh doanh. Đừng nhìn anh ta hôm nay, chỉ là anh ta tức giận nên mới bộc phát vậy thôi. Đã có kinh nghiệm lần này rồi, lần sau đối mặt, cô cần phải cẩn thận với người này hơn.
“Em cảm thấy khả năng lớn không?” Tô Nhạc hỏi lại.
Tạ Nam lắc đầu: “Không lớn, em biết rõ mà.”
Hai người ăn tối và dạo phố xong rồi mới tách nhau ra.
Ăn xong, Tô Nhạc không muốn cử động chút nào. Ở bên đường, cô ngăn lại một chiếc xe rồi báo địa chỉ và ngồi ở ghế sau, không hề nhúc nhích.
Nếu ăn tối một mình thì cô sẽ ăn no 70% rồi bắt xe buýt về, tiện thể tiêu cơm luôn. Hôm nay hai người trò chuyện rất vui vẻ nên cô vô thức ăn thêm.
Cô vẫn còn chưa quen với việc thiếu vắng giọng nói quen thuộc thông báo điểm dừng. Chiếc taxi nhanh chóng đến trước cổng khu dân cư, Tô Nhạc cúi người đưa tiền qua rồi nhìn vào ví của mình và chờ thối lại tiền lẻ.
Cô quên mất, mình vẫn còn nợ Mục Thiên Thừa tiền ăn sáng.
Kể từ ngày tình cờ gặp vào bữa sáng hôm ấy, sau đó cũng chưa từng gặp lại.
Trên đường đi, cô nghĩ kỹ lại, ngày đó cô ra ngoài sớm hơn thường lệ nửa tiếng, có lẽ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hai người khác nhau.
Cô không thích mắc nợ người khác, dù người đó là người lạ.
Trước khi ngủ, cô chỉnh lại đồng hồ báo thức.
Nếu như đã nhớ ra rồi thì không thể xem như chuyện không tồn tại được, mà phải xử lý luôn, so với việc nhớ kỹ trong lòng thì không bằng mau sớm trả lại.
Sáng sớm hôm sau, Tô Nhạc vừa vào cửa hàng bánh bao đã thấy Mục Thiên Thừa.
Hôm nay anh mặc áo phông trắng, quần âu màu xám, bên cạnh bàn là chiếc gậy kim loại màu đen.
Tô Nhạc đi tới rồi ngồi ở phía đối diện.
Đối phương ngẩng đầu lên với vẻ mặt kinh ngạc, sau khi nhận ra là người nào thì mỉm cười nói: “Chào buổi sáng, Tô Nhạc.”
“Tôi mời anh.” Tô Nhạc nói đơn giản rõ ràng rồi quay đầu nói với ông chủ: “Vẫn vậy ạ.”
Ông chủ nhanh chóng mang bữa sáng lên: “Hôm nay cô bé đến sớm vậy, tôi còn tưởng rằng cháu vẫn tới như lúc trước.” Người nói chuyện là bà chủ.
“Trả ơn huệ thôi ạ.” Tô Nhạc trả lời rồi cúi đầu ăn cơm.
Hai người không nói gì, cũng không cảm thấy xấu hổ, tự ăn phần ăn của chính mình.
Lần này là Mục Thiên Thừa ăn xong trước, anh bỏ đũa xuống rồi lau qua khóe môi, nghiêm chỉnh chờ Tô Nhạc.
Thấy Tô Nhạc ăn xong thì anh đưa khăn giấy qua.
Tô Nhạc do dự một giây rồi nhận lấy: “Cảm ơn.” Sau đó cô quay đầu lại: “Bà chủ, cháu thanh toán cho cả hai.” Cô nói xong thì móc tiền ra trả.
Cả quá trình, Mục Thiên Thừa vẫn luôn mỉm cười nhìn cô.
Chờ Tô Nhạc thanh toán xong thì anh mới cầm gậy rồi đứng lên: “Tô Nhạc, cảm ơn cô đã mời tôi ăn cơm, lần sau tôi mời cô.”
Tô Nhạc nhíu mày, không hiểu suy nghĩ của Mục Thiên Thừa.
Cô đi ở phía trước, Mục Thiên Thừa đi theo ở cách đó không xa.
Đi được một đoạn, thấy phía sau không còn tiếng bước chân nên Tô Nhạc quay người lại, đối phương đang dùng hết sức cúi người xuống.
Tô Nhạc đi tới, nhặt cây gậy trên mặt đất lên rồi đưa cho anh: “Anh cầm lấy.”
“Cảm ơn.” Giọng anh càng dịu dàng hơn.
Buổi sáng cuối tháng sáu, Tô Nhạc cảm thấy nóng nực khó hiểu: “Tôi đi trước đây.”
“Có phiền đi cùng nhau không?” Mục Thiên Thừa ở phía sau hỏi.
“Tôi bắt taxi đi.” Tô Nhạc trả lời mà không quay người lại.
“Vừa hay tôi cũng vậy.” Mục Thiên Thừa mỉm cười, tiến đến gần cô: “Thiên Quân có việc không thể tới được, chúng ta đi chung xe, mỗi người trả một nửa tiền nhé?”
Thế nào? Tất nhiên là được!
Còn chưa tới giờ cao điểm buổi sáng, hai người chờ ở ven đường một lát thì có xe tới.
Lên xe, Tô Nhạc ngồi ở ghế phụ, Mục Thiên Thừa ngồi ở phía sau.
Bởi vì chân không tiện co duỗi nên cô ngồi tại chỗ bất động, sau khi lên xe, Tô Nhạc vẫn luôn im lặng, không cúi đầu chơi điện thoại giống người khác, chỉ cúi đầu ngẩn người nhìn một góc nào đó, không biết đang nghĩ gì.
Cô không nói, Mục Thiên Thừa cũng im lặng cho đến khi hai người đến nơi.
Bởi vì không gian bên trong xe taxi không lớn, nên Mục Thiên Thừa gặp chút khó khăn khi xuống xe, Tô Nhạc đứng ở bên cạnh chờ anh.
“Cảm ơn.” Anh nói.
Tô Nhạc lắc đầu rồi chậm rãi bước đi theo bước chân anh.