May Mắn Gặp Được Em - Hi Cố

Chương 13

Đến cửa, Tô Nhạc buông tay rồi rời đi.

Ở phía sau, cô có thể cảm nhận được ánh mắt dõi theo của Mục Thiên Thừa.

Người này, cho dù đi lại không tiện nhưng vẫn lịch sự.

Cô đến sớm hơn nửa tiếng so với thường ngày. Lúc đi vào chỉ có một mình cô.

Cả đêm không có gió, lại đang là mùa hè, nên bầu không khí có chút ngột ngạt. Tô Nhạc bỏ túi xuống rồi đi mở cửa sổ cho thoáng, sau đó cô đổ một ít nước lên cây xương rồng duy nhất có trách nhiệm chống bức xạ trong văn phòng.

Cây xương rồng nhỏ này là do Tạ Nam mua, nhưng từ sau khi mua về xong thì cô ấy chưa bao giờ chăm sóc nó.

Khi cô quay người lại đã thấy Tạ Thiệu đang đứng ở cửa, tay cầm chìa khóa.

“Chào buổi sáng.” Tô Nhạc chào anh ta trước.

“Ừ.” Tạ Thiệu gật đầu rồi đi về phía phòng trong.

Thái độ của anh ta thế nào, cô không để trong lòng nữa.

Cô trở lại chỗ ngồi, lau khô tay rồi bật máy tính lên.

Cách đó không xa vang lên tiếng bước chân rồi dừng lại bên cạnh Tô Nhạc.

Tô Nhạc ngẩng đầu thì thấy Tạ Thiệu đứng ở bên cạnh, trong tay anh ta đang cầm hộp quà.

Biết ý của anh ta là gì, Tô Nhạc ngẩng đầu: “Không cần đâu, em là luật sư mà.”

Cô nói xong lại cúi đầu xem tài liệu.

Chứng cứ lên tòa của Mễ Tiếu chưa đủ, chỉ có thể tự mình ra ngoài tìm.

“Tiếu Tiếu tặng em, nói cảm ơn em vì hôm qua đã giải vây giúp cô ấy ở ngoài tòa án.” Tạ Thiệu mở miệng nói xong thì đặt thứ đó lên bàn, nhưng bị Tô Nhạc chặn lại: “Tạ Thiệu, em nói em là luật sư đại diện của cô ta rồi mà, bất kể là trong tòa hay ngoài tòa, miễn là vụ kiện này chưa kết thúc, cô ta cũng không có nói thay đổi người, thì em vẫn là như vậy. Không cần vì mấy câu đó mà mua quà nói cảm ơn. Mà em, cũng không tin những gì anh vừa nói là lời của cô ta đâu.”

Cô nói xong thì cúi đầu xuống, thu tay lại: “Trả lại cho cô ta giúp em, cảm ơn.”

Tạ Thiệu đứng ở đó mấy giây rồi mới quay người trở lại phòng trong.

Cứ tưởng tiết mục bất ngờ vào buổi sáng đã kết thúc, nhưng không ngờ Mễ Tiếu lại gọi tới.

Nhìn cái tên nhảy lên trên màn hình điện thoại, Tô Nhạc nhấc máy không chút do dự: “Cô Mễ.”

“Tô Nhạc, cô giả vờ trước mặt Tạ Thiệu làm gì?” Vừa kết nối, Mễ Tiếu đã cáu kỉnh chất vấn.

Tô Nhạc nhìn xung quanh, sau đó cô quyết định ra ngoài nghe máy. Cô đổi tay cầm chìa khóa rồi đi ra ngoài.

Mãi không nhận được câu trả lời, Mễ Tiếu cho rằng Tô Nhạc chột dạ nên cô ta lại nói: “Tô Nhạc, tốt nhất cô nên hiểu, Tạ Thiệu và cô hoàn toàn không thể nào.”

“Tôi không thể, vậy cô có thể à?” Tô Nhạc hỏi lại, tựa vào góc rẽ cầu thang: “Mễ Tiếu, cô lấy tư cách gì để nói những lời này với tôi? Bạn gái hay bạn gái cũ? Tối thiểu bây giờ ngay cả ly hôn cô cũng không làm được, cô có tư cách gì mà lớn tiếng với tôi?”

Cô nói xong, hồi lâu sau cũng chưa thấy Mễ Tiếu trả lời.

“Đối với Tạ Thiệu, tôi chẳng có tâm tư gì cả. Hiện tại không, về sau cũng không. Cô nên quan tâm tới vụ kiện của cô thì hơn, lần sau lên tòa cần chứng cứ có lợi, nếu như cô mong muốn ly hôn thuận lợi. Chứ không phải lên giọng với tôi trong điện thoại, nói những thứ không liên quan tới vụ kiện như bây giờ.”

“Tô Nhạc, sau ngần ấy thời gian, tôi vẫn ghét cô.” Phải mất một lúc lâu Mễ Tiếu mới lên tiếng. Nghe cô ta nói những lời này xong, Tô Nhạc cảm thấy buồn cười.

“Mặc kệ cô, nhưng mà, tôi cũng chẳng cần một khách hàng lúc nào cũng nhớ tới tôi.”

Đôi lúc Mễ Tiếu thật sự không hiểu Tô Nhạc đang nghĩ gì trong đầu.

Người bình thường khi nghe những lời này xong thì chẳng phải là nên tức giận ư, thậm chí là từ chối vụ kiện, nhìn nhau ghét bỏ rồi không qua lại nữa?

Mà bây giờ, cô vẫn có thể bình tĩnh bàn bạc chuyện lên tòa với cô ta, hỏi cô ta như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

“Cô quen người phụ nữ trong ảnh không?” Tô Nhạc hỏi.

“Người nào?”

“Đối tượng ngoại tình của Ngô Đào.”

“Không quen.” Mễ Tiếu trả lời dứt khoát, không hề do dự.

Tô Nhạc nhíu mày: “Cô ta có thể là nhân tình của chồng cô, cô nói cô không biết ư?”

“Đúng vậy.”

“Chưa từng điều tra?”

“Chưa từng. Tôi cho rằng không cần thiết.”

Không cần thiết? Tô Nhạc thấy rất lạ: “Cô chưa từng điều tra, vậy cô chụp được bức ảnh kia như thế nào?”

“Người khác gửi cho tôi.”

“Tôi biết rồi.” Tô Nhạc nói rồi cúp máy.

Vừa kết thúc cuộc gọi thì bắt gặp Tạ Nam đang ra ngoài.

Đối phương cũng thấy cô: “Chị Nhạc chị ở đây hả, em đang tìm chị đấy!”

“Tìm chị làm gì?”

“Hì hì, em muốn uống nước trái cây, có thể đi cùng em không?”

Trên mặt Tạ Nam là nụ cười nịnh nọt, Tô Nhạc gật gật đầu: “Đi thôi.”

Nhận được sự đồng ý, cô ấy vui vẻ kéo cánh tay Tô Nhạc rồi cùng đi ra ngoài.

Vừa đi được vài bước thì nghe thấy tiếng hét to ở trên tầng.

“Tạ Nam, em lại lén ra ngoài!” Tô Nhạc ngẩng đầu, Tạ Thiệu nghiêng người về phía ban công, cô rất muốn nhìn rõ nét mặt của anh ta nhưng khoảng cách quá xa, nét mặt rất mơ hồ, ngay cả ngũ quan cũng không rõ. Cô cố gắng nhớ lại, nhưng ngoại trừ cúi đầu làm việc thì không còn gì cả.

Hóa ra, người ở chung năm năm, cũng có lúc quên khuôn mặt nhau.

Đã có người bên cạnh, Tạ Nam cũng to gan hơn, ở khoảng cách xa hét lại: “Em cùng chị Nhạc ra ngoài mua nước trái cây, anh là luật sư, chẳng lẽ còn muốn hạn chế quyền ăn uống của người khác à?”

Tạ Thiệu quả thực không hạn chế được.

“Mua hộ anh một cốc nước trái cây.”

Sau lưng bỗng có tiếng nói, Tạ Thiệu quay ngoắt lại, bất mãn nhìn Trịnh Thông: “Tật xấu của em ấy là do cậu chiều mà ra đấy.”

“Vợ của tôi, tôi cam tâm tình nguyện.” Trịnh Thông cãi lại, vẻ mặt rất đắc ý.

“Là một luật sư, mà trong việc dùng từ cơ bản nhất cũng gặp vấn đề, chẳng phải là học luật ở đại học vô ích sao?” Tạ Thiệu lườm Trịnh Thông một cái, càng bất mãn hơn.

Trịnh Thông không thèm để ý: “Tương lai thôi mà, nói trước thì sao chứ.”

Người dưới lầu ra hiệu một cái, Trịnh Thông đáp lại bằng một cử chỉ kết thúc.

Quay người lại, nụ cười trên mặt cô ấy vẫn còn, thậm chí còn rạng rỡ hơn trước.

Tô Nhạc từ lâu đã quen với việc hai người họ thường xuyên thể hiện tình cảm nơi công cộng rồi. Hai người khoác tay nhau tới cửa hàng ở góc đường.

“Chị Nhạc, chẳng lẽ chị không muốn tìm bạn trai ạ?” Tạ Nam bỗng nhiên hỏi, vẫn là khuôn mặt tươi cười.

Tô Nhạc cúi đầu rồi suy nghĩ chốc lát, trước kia cô không muốn tìm là vì Tạ Thiệu. Bản thân thầm thích Tạ Thiệu nên không có tâm tư với người khác. Tình cảm ấy dần dần lớn lên ở trong lòng, không nhanh không chậm, rồi từ từ thấm vào phần lớn tâm hồn, khiến bản thân càng không còn tâm trí nào để chú ý đến người khác. Thích mà, chẳng phải là khi chúng ta thích, chúng ta sẽ không còn để mắt đến ai khác, chỉ thích người đó, thích một cách không tính toán sao.

Bây giờ thì thế nào? Còn chưa thu lại tình cảm, sao có thể gạt bỏ tất cả mà đi chấp nhận tình cảm của người khác, như thế thì khác nào ngoại tình tư tưởng, lừa gạt người ta?

Cô lắc đầu: “Chị chưa nghĩ tới.” Đúng vậy, cô thực sự chưa nghĩ tới. Đối với Tạ Thiệu, cô biết rõ là không thể, nhưng mỗi lần thấy anh ta cười với mình là cô lại không buông tay được. Cũng bởi vậy nên cô mới không nghĩ tới sẽ có một ngày anh ta trở thành bạn trai cô, thậm chí là một nửa quan trọng trong sinh mệnh. Bởi vì biết là không thể, nên mới không tưởng tượng ra những ảo tưởng viển vông ấy nữa.

“Tại sao?” Tạ Nam khó hiểu: “Chị Nhạc tốt như vậy, em cũng thích, vì sao không có bạn trai?”

Tô Nhạc cười khẽ, nghiêng đầu trả lời: “Bởi vì chị không được yêu thích.”

Trịnh Thông nói như vậy đấy.

Câu này làm cho Tạ Nam nhớ tới cuộc đối thoại của ba người trong lúc ăn cơm ngày hôm đó, cô ấy không khỏi bật cười: “Đâu có, chị Nhạc rất được yêu thích mà.”

“Được rồi, chị sẽ mời em uống nước ép trái cây, em chọn tùy ý đi.”

“Em cảm ơn ạ.”

Vào trong tiệm, Tạ Nam đi gọi nước trái cây, Tô Nhạc ngồi bên cạnh bàn ở cách không xa chờ đợi.

Cửa hàng ở góc đường này cái gì cũng ngon, nhất là sữa chua. Lần nào Tô Nhạc tới đây cũng gọi món này.

Tạ Nam cũng biết, cô ấy gọi ba phần rồi quay đầu lại, có chút lúng túng hỏi: “Chị Nhạc, chị nói xem anh của em thích uống gì nhỉ?”

“Nước lọc.” Tô Nhạc đang xem tin tức, nghe Tạ Nam hỏi thì trả lời, cũng không ngẩng đầu lên.

“Vậy chẳng lẽ em mua một cốc nước mang về cho anh ấy? Anh ấy chắc chắn sẽ giận em mất.”

Tô Nhạc ngẩng đầu lên, dừng lại một chút: “Gọi giống chị.”

Hai người mua xong, mỗi người xách hai cốc trở về.

“Lúc em đi ra ngoài có phải chị đang nói chuyện điện thoại với Mễ Tiếu không?”

“Ừ.” Tô Nhạc trả lời.

Đối phương chần chờ rồi mở miệng: “Em nghe được một chút…”

Một tay Tô Nhạc cầm sữa chua, tay còn lại vỗ nhẹ đầu Tạ Nam: “Cô ta chỉ là thân chủ của chị thôi.”

“Chị Nhạc, chị đừng để ý, thật sự đấy. Trước kia em cũng không thích Mễ Tiếu, nếu không phải anh em thích thì em cũng chẳng muốn nói chuyện với chị ta đâu!” Tạ Nam vội giải thích.

“Chị không quan tâm người ta nói gì với chị, ngược lại là em, đừng để sở thích hay ác cảm của mình ảnh hưởng đến Tạ Thiệu. Mỗi người đều là một cá thể độc lập, đều có quyền chọn lựa theo ý mình, dù làm gì đi nữa thì trái tim của mình mới là quan trọng nhất.” Tô Nhạc lên tiếng an ủi, nhẹ nhàng vỗ ngực mình.

Tạ Nam cúi đầu, không biết phải nói gì. Cô ấy không thích Mễ Tiếu, kể từ ngày cô ấy biết Mễ Tiếu và anh trai ở bên nhau thì đã bắt đầu không thích rồi. Cô ấy còn cho rằng sau khi chia tay cô ta thì anh trai sẽ tìm người khác, bất kể là ai thì người đó cũng sẽ tốt hơn Mễ Tiếu.

Cô ấy gật đầu: “Em hiểu rồi.”

Lúc trở về, Trịnh Thông đang ngồi ở chỗ Tạ Nam, khoanh chân chờ đợi.

Nhìn thấy Trịnh Thông, Tạ Nam lại cười hì hì, cầm nước trái cây tới tìm người yêu của mình.

Còn Tô Nhạc để phần của mình xuống bàn rồi mới đi vào phòng trong.

Cô đặt sữa chua lên trên bàn của Tạ Thiệu, anh ta ngẩng đầu lên: “Tạ Nam nghe nói rằng anh thích cái này nên mua cho anh.”

“Cảm ơn.”

“Nói với Tạ Nam ấy.” Tô Nhạc đặt đồ xuống xong thì trở về bàn làm việc của mình.

Lần lên tòa tiếp theo là sau hai tuần nữa, vì vậy trong lúc này, Tô Nhạc cần cố gắng tìm chứng cứ thuyết phục hơn nữa.

Nói là làm, buổi trưa ăn cơm xong thì cô lập tức trở về làm việc.

Tô Nhạc cầm ảnh chụp trong tay xem đi xem lại, buổi sáng Mễ Tiếu một mực nói rằng không biết, nhưng Tô Nhạc lại cho rằng hai người này chắc chắn có quen nhau.

Không nhìn thấy vẻ mặt thì vẫn có thể nghe được giọng điệu, cô ta vội vàng phủ nhận như vậy, chắc chắn có vấn đề.

Nghĩ đến đây, Tô Nhạc cất ảnh trên tay đi rồi cầm túi đi ra ngoài.

“Chị Nhạc chị đi đâu vậy?” Nhìn thấy Tô Nhạc vội vã rời đi, Tạ Nam ở sau lưng gọi to.

“Chị có việc.”

Cô chỉ trả lời cô ấy mấy chữ ngắn ngủi rồi đóng cửa lại, chỉ để lại một cơn gió.

Tô Nhạc vừa đi vừa lấy điện thoại ra gọi điện, chờ lúc kết nối mới nói: “Cô Mễ, cô đang ở đâu vậy?”

“Uống cà phê với bạn.” Mễ Tiếu trả lời.

“Có tiện cho tôi biết địa điểm không?”

“Tinh La.”

Lời ít mà ý nhiều, trong giọng nói của cô ta tỏ rõ vẻ miễn cưỡng.

Nhận được đáp án, Tô Nhạc lại hỏi tiếp: “Có thời gian gặp mặt không?”

“Không, tôi đã nói là ở cùng bạn rồi mà, cô có chuyện gì không thể chờ tôi có thời gian rảnh rồi nói à? Chẳng lẽ muốn để cả bạn của tôi biết rằng tôi ly hôn à?” Giọng điệu Mễ Tiếu càng tệ hơn: “Bạn của tôi đến rồi.”

Nói xong, cô ta cúp máy.

Cô còn đang suy nghĩ nên cúp máy thế nào mới là phải phép thì cô ta đã cúp trước rồi. Cô khẽ nhướng mày, nhìn vào chữ ‘Kết thúc cuộc gọi’ trên màn hình mà cũng không có cảm giác gì nhiều.

Cô vốn dĩ không có ý hẹn cô ta ra ngoài, hỏi cô ta như vậy, chỉ là muốn biết cô ta đang ở đâu mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment