Biết cô ta ở đâu thì mọi chuyện lập tức trở nên dễ dàng hơn. Tô Nhạc bắt một chiếc xe ở góc đường, báo địa chỉ xong thì cúi đầu nghịch điện thoại.
Chẳng bao lâu đã đến trước cửa Tinh La.
“Tài xế, dừng ở góc cua ạ.” Tô Nhạc cất điện thoại rồi nói.
Nghe thấy hành khách nói vậy, tài xế quẹo một cách chắc chắn rồi dừng xe lại.
Tô Nhạc trả tiền xong thì xuống xe, quay đầu là có thể nhìn thấy Mễ Tiếu và bạn của cô ta.
Mễ Tiếu quay lưng lại với cô, đang nói chuyện với người đối diện, không biết hai người nói gì mà cùng bật cười vui vẻ.
Người kia cười lên, Tô Nhạc lập tức nhận ra đó là ai.
Khoảng cách hai bên không xa lắm, cô có thể thấy rõ ràng khuôn mặt của đối phương.
Cô lấy kính trong túi ra rồi đeo lên mắt, sau đó ngồi ở chỗ cách đó không xa.
“Sao vậy? Chụp góc ấy ổn không?” Người đối diện Mễ Tiếu nói, tay khuấy cà phê trong cốc.
Mễ Tiếu nhướng mày, vẻ mặt đắc ý: “Cậu không thấy vẻ mặt của Hoàng Kiện trên tòa lúc ấy đâu, tôi nhìn thôi cũng thấy buồn cười rồi.”
“Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó chiều, câu này quả thật không sai.”
Người đối diện nói ra những lời này, Mễ Tiếu tất nhiên không để ý, cô ta nhấp một ngụm cà phê: “Dám đối xử với tôi như vậy thì phải chịu hậu quả.”
Khoảng cách không xa, mà tiếng của hai người Mễ Tiếu lại không quá nhỏ, vừa đủ để Tô Nhạc nghe rõ.
Quả nhiên, không khác gì so với phỏng đoán của cô.
Hóa ra hai người kia thật sự quen nhau, hơn nữa, mối quan hệ cũng không tồi.
Ngồi thêm lát nữa rồi cô mới rời đi.
Trên đường cô trở về, hiếm khi Mễ Tiếu chủ động gọi điện tới.
Tô Nhạc bắt máy: “Cô Mễ.”
“Bây giờ tôi có thời gian rồi, cô nói đi cô có chuyện gì.” Mễ Tiếu nói.
Tô Nhạc rũ mắt, không nhìn rõ được tâm trạng, một lát sau cô mới mở miệng: “Mễ Tiếu, tôi là luật sư của cô, cô phải tin tưởng luật sư của cô.”
“Tôi biết rồi, không phải cô từng nói rồi à?” Mễ Tiếu lên tiếng cắt ngang, giọng điệu rất mất kiên nhẫn.
“Vậy tôi hỏi cô, cô và người phụ nữ trong tấm ảnh được chụp cùng Ngô Đào, có quen nhau không?” Tô Nhạc nhẫn nại hỏi lại một lần nữa: “Tôi muốn nghe lời nói thật.”
“Không quen, không biết. Buổi sáng tôi đã nói rồi.” Tâm trạng vốn dĩ rất tốt của Mễ Tiếu đã bị những câu hỏi lặp đi lặp lại của Tô Nhạc làm biến mất, cô ta không muốn trả lời nữa: “Cô nghe không hiểu tiếng người à? Tôi nói là không biết rồi mà cô vẫn còn hỏi? Cô làm luật sư kiểu gì thế?”
“Cô hỏi tôi làm luật sư kiểu gì à? Vậy tôi nói cho cô biết, mỗi vụ kiện tôi làm, thân chủ của tôi luôn hoàn toàn tin tưởng tôi, mỗi một chứng cứ tôi đưa ra đều có thể ảnh hưởng rất lớn tới lợi ích của bọn họ, mỗi lần tôi lên tòa tôi đều có thể nói rằng tôi không thẹn với lương tâm, thân chủ của tôi không giấu tôi bất kỳ điều gì.”
Tô Nhạc nói một hơi xong thì dừng lại vài giây rồi nói tiếp: “Mà cô, ngay từ đầu đã không nói thật với tôi.”
“Sao tôi lại không nói thật với cô hả?” Mễ Tiếu bất mãn: “Tô Nhạc, cô nói những lời này, tôi hoàn toàn có thể tìm luật sư khác đấy.”
“Tùy cô.” Cô cũng không chịu nổi nữa, nói tùy cô ta xong thì cúp máy.
Hôm nay cô cũng thấy rồi, cái gì gọi là ngang ngược vô lý.
Từ bé tới lớn, chuyện bướng bỉnh nhất mà cô làm chính là chọn chuyên ngành này.
Thu lại tâm trạng xong, cô trở lại văn phòng luật.
Vừa tới dưới tầng thì bắt gặp ba người kia đi ăn cơm trở về.
Nhìn thấy Tô Nhạc thì lập tức hỏi: “Đi đâu vậy?”
Tạ Thiệu là người hỏi trước tiên.
“Tìm Mễ Tiếu.” Tô Nhạc trả lời, lời ít mà ý nhiều, không hề muốn nhiều lời.
Tạ Nam theo ngay phía sau: “Đi thôi, em biết rõ chị chưa ăn nên em mang cơm về cho chị này.”
Tô Nhạc gật đầu rồi theo ba người cùng nhau trở về.
Vừa tiến vào thì đúng lúc cửa phòng tư vấn của Mục Thiên Thừa mở ra.
Nghe thấy tiếng, Tô Nhạc ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp Mục Thiên Thừa cũng nhìn tới đây, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung rồi im lặng gật đầu xem như chào hỏi.
Khi lướt qua nhau, Tô Nhạc nghe thấy giọng của Mục Thiên Thừa vọng lại. Cô quay đầu nhìn anh, nhưng đối phương lại cứ như không có chuyện gì xảy ra, từ từ bước ra ngoài.
Trở lại văn phòng luật không lâu thì Mễ Tiếu tới.
Tiếng đóng cửa rất lớn làm người ta muốn bịt tai lại, nhưng Tô Nhạc không hề cử động, ngay cả lông mi cũng không hề chớp, tiếp tục công việc trong tay.
Tài liệu đã chuyển từ của Mễ Tiếu thành điện tử Hiển Ninh.
Sau một loạt tiếng bước chân dồn dập, ánh sáng xung quanh cô tối lại.
Tô Nhạc ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua rồi lại cúi đầu xuống.
Nhìn thấy thái độ như vậy của Tô Nhạc, Mễ Tiếu càng tức giận hơn: “Tô Nhạc, cô có ý gì hả? Thái độ này có nghĩa là cô chịu ấm ức à?”
Cô giơ tay xoa xoa cái tai bị đau do tiếng ồn rồi đứng dậy nói: “Mễ Tiếu, tôi đã nói với cô rồi, tùy cô.” Nói xong, cô ngồi xuống tiếp tục xem tài liệu.
“Cô... cô…” Mễ Tiếu run rẩy chỉ vào Tô Nhạc, sau đó cô ta giơ tay lên định đánh người nhưng lại bị ngăn lại giữa chừng.
Mễ Tiếu quay lại và hét lên: “Buông ra.”
“Tiếu Tiếu.” Tạ Thiệu ôn hòa nhắc nhở.
“Tạ Thiệu, anh có nghe thấy em bảo anh buông tay ra không?”
Hai người đang tranh cãi, Tạ Nam và Trịnh Thông cũng đi tới, đứng về phía Tô Nhạc.
“Anh đuổi chị ta ra ngoài đi, ở đây không chào đón chị ta.” Tạ Nam chỉ vào Mễ Tiếu rồi nói, đôi mắt cô ấy đỏ hoe vì tức giận, sau đó được Trịnh Thông ôm vào lòng an ủi.
‘Bang’.
Tiếng động rất lớn, âm thanh ồn ào xung quanh đều biến mất.
Tô Nhạc đứng dậy: “Đến tìm chúng tôi là cô, thái độ tệ không phối hợp là cô, nói dối là cô, nói muốn thay luật sư cũng là cô, bây giờ tới đây gây sự cũng là cô, ngược lại là tôi nên hỏi cô, Mễ Tiếu, cô muốn làm gì?”
Tiếng nói không lớn lắm nhưng lại nghiêm túc hơn bất cứ lúc nào, cô xoay người lại đối mặt với Mễ Tiếu, vẻ mặt không có bất kỳ thái độ nào của cô làm cho người ta lập tức cảm thấy e sợ.
Giấu đi cảm xúc trong mắt, cô ta lớn tiếng phản kích: “Đây là thái độ của văn phòng luật các cô đối với khách hàng à? Tôi hoàn toàn có thể khiếu nại cô lên Hiệp hội Luật sư.”
“Hả, khiếu nại tôi?” Tô Nhạc cười lạnh rồi mở điện thoại ra trước mặt cô ta: “Cô định khiếu nại tôi cái gì?”
Trong điện thoại là một bức hình, ảnh chụp ở Tinh La vào sáng nay.
“Sao cô có thể? Cô theo dõi tôi à?” Trong mắt Mễ Tiếu xuất hiện vẻ hoảng hốt.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tạ Thiệu hỏi, sau đó anh ta buông tay Mễ Tiếu ra rồi cầm lấy điện thoại.
Trong tấm ảnh có hai người, anh ta đều biết, một người là Mễ Tiếu, một người là bạn cùng phòng với Mễ Tiếu hồi đại học, tên là Trương Minh.
“Bức ảnh này là sao?” Tạ Thiệu hỏi.
Tạ Nam cũng tới gần xem, nhìn chốc lát rồi cô ấy lớn tiếng hét lên: “Đây chẳng phải tiểu tam của Ngô Đào sao?”
“Tôi hỏi cô có biết cô ta không, cô nói không biết, vậy tấm hình này là thế nào? Tôi ghép à? Lời này nói ra thì ai sẽ tin cô? Đừng nói tôi không nhắc cô, Mễ Tiếu, với thái độ này của cô thì khi lên tòa đừng nói là ly hôn, ngay cả tính chân thật của lời khai cũng sẽ bị nghi ngờ đấy.”
Đây là lần đầu tiên cô ta đối mặt với Tô Nhạc sắc sảo như vậy. Trước kia khi cô ta tới đây, Tô Nhạc luôn cúi đầu làm việc, ít nói tới mức đáng thương, cũng không đáng để người ta chú ý đến.
Hiện tại, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, cô ta không dám coi thường nữa rồi.
Hồi lâu sau cô ta mới mở miệng: “Cô ấy là bạn đại học của tôi. Sau khi Ngô Đào chuyển ra ngoài, tôi vẫn luôn muốn nghĩ cách để anh ấy quay về, nhưng mà vì quá bận rộn nên tôi không có nhiều thời gian. Về sau mới biết Trương Minh và Ngô Đào hợp tác với nhau, nên tôi đã nghĩ tới cách này.”
“Em không muốn ly hôn?” Tạ Thiệu bỗng mở miệng, nhìn Mễ Tiếu với vẻ mặt khó tin: “Vậy tại sao em phải làm như vậy?”
Nói ra câu đầu rồi thì phía sau cũng không cần che giấu nữa: “Em nghĩ làm vậy thì anh ấy có thể sẽ trở về.”
“Vì sao các người ở riêng?” Tô Nhạc hỏi.
“Bởi vì một vụ hợp tác nên cãi nhau vài câu.”
Bởi vì một vụ hợp tác rồi cãi nhau thì sao có thể chuyển ra chứ? Tô Nhạc có chút không tin: “Nói thật đi.” Đối với câu trả lời này của Mễ Tiếu, cô không tin. Người đã từng nói dối thì rất khó làm người ta tin rằng cô ta không gạt người.
Mễ Tiếu cũng có chút nóng nảy: “Tôi nói thật mà, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, trước kia chúng tôi có cãi nhau gay gắt thế nào thì cũng chưa từng xảy ra chuyện như này.”
“Vậy là trong lòng Ngô Đào có quỷ rồi, lấy chuyện này làm lấy cớ để chuyển ra mà thôi.” Tạ Nam bỗng nhiên xen vào: “Trong tiểu thuyết có tình tiết này đấy.”
Mễ Tiếu nhìn Tô Nhạc, trong mắt không có chủ ý: “Vậy làm sao bây giờ?”
Tô Nhạc nhìn đồng hồ, đúng 2 giờ: “Bình thường lúc này Ngô Đào ở đâu?”
Ở đâu? Mễ Tiếu nhớ lại: “Chắc là ở văn phòng công ty.”
“Gọi điện cho anh ta.”
“Gọi điện?” Mễ Tiếu hỏi: “Nói gì?”
“Một người vợ muốn ly hôn mà gọi điện cho người chồng sắp cũ của mình thì nên nói gì?” Tô Nhạc hỏi, mắt nhìn Mễ Tiếu, thấy cô ta gật đầu thì cô cầm lấy điện thoại rồi cúi đầu gõ chữ.
Tốc độ tay của cô rất nhanh, chẳng bao lâu đã ngẩng đầu lên ý bảo Mễ Tiếu gọi điện.
Chuông reo chưa lâu thì đối phương đã bắt máy: “Tiếu Tiếu.”
“Anh đang ở đâu, tôi đi tìm anh.” Mễ Tiếu đọc dòng chữ trên điện thoại của Tô Nhạc.
“Anh ở công ty.” Đối phương trả lời: “Em tới làm gì?”
“Đưa thỏa thuận ly hôn cho anh.” Mễ Tiếu nhìn chữ trên điện thoại rồi lại nhìn Tô Nhạc, thấy đối phương gật đầu thì cô ta mới nói.
Nghe thấy mấy chữ thỏa thuận ly hôn, Ngô Đào lập tức nổi giận: “Ly hôn? Đời này cô cũng đừng hòng!”
Phản ứng của anh ta có hơi quá nhỉ? Mấy người đều nhíu mày lại, Tạ Thiệu cầm lấy điện thoại rồi mở loa ngoài, chỉ nghe thấy tiếng Ngô Đào vọng ra: “Mễ Tiếu, cô muốn quay về tìm mối tình đầu của mình hả, không thể nào nhé. Tôi sẽ không ly hôn với cô đâu, muốn dùng số tiền tôi vất vả kiếm được để vui vẻ với tình nhân của cô à, đừng có mơ.”
Bên kia phẫn nộ cúp máy.
“Nam Nam, cùng chị ra ngoài một chuyến.” Tô Nhạc nói xong thì nhanh chóng cầm điện thoại ra ngoài, đi tới cửa rồi mà nhìn thấy Tạ Nam vẫn còn đang thất thần chưa nhúc nhích thì cô nói: “Đi mau.”
“A dạ, đến đây đến đây.” Tạ Nam lớn tiếng đáp lại, sau đó cô ấy vội vã cầm lấy điện thoại và xách túi rồi đuổi theo Tô Nhạc.
Trong phòng chỉ còn lại ba người, Trịnh Thông nhìn hai người còn lại, xoa nhẹ cái mũi: “Chắc là tôi nên ra ngoài gặp thân chủ đây, đi trước nhé.”
Không ai đáp lại.
Trịnh Thông chớp chớp mắt rồi rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Trịnh Thông và Mễ Tiếu.
Hai người không ai lên tiếng trước, bầu không khí có chút lúng túng.
“Anh không liên quan gì.” Hồi lâu sau, Tạ Thiệu lên tiếng trước: “Có việc thì đi đi.”
Sau đó anh ta không nói gì nữa, quay người đi vào phòng trong.
Nhiều năm qua, cho dù biết cô ta kết hôn với người khác vì quan hệ lợi ích gia đình, nhưng anh ta cũng không hề oán trách, bởi vì anh ta biết rõ trong lòng cô ta có mình, chỉ vậy thôi là anh ta đã thỏa mãn rồi.
Mà bây giờ, hiện thực đã cho anh ta một lý do để hết hy vọng, trong lòng của người phụ nữ này đã không còn chỗ cho anh ta nữa rồi.
Anh ta ngồi trở lại ghế, máy tính vẫn còn đang mở tài liệu chưa xem tới, vừa rồi Mễ Tiếu nói là cô ta tới đây nên anh ta lập tức vội vàng xuống lầu đón, quên cả tắt máy tính đi.
Hiện tại, chữ bên trên dần trở nên mơ hồ, từng chữ đều biến thành chấm đen chằng chịt, nhìn thế nào cũng không rõ.
Những ngày kế tiếp, Tạ Nam và Tô Nhạc thay nhau trông coi mỗi ngày, đôi lúc sẽ là Tạ Nam đi theo Ngô Đào, còn Tô Nhạc thì đi tìm chứng cứ khác.