Nhìn Tô Nhạc đi vào rồi Mục Thiên Thừa mới mở cửa đi vào.
Căn phòng đóng kín suốt đêm khiến không khí ngột ngạt, anh để chìa khóa xuống rồi đi qua mở cửa sổ.
Nhiệt độ buổi sáng dần tăng lên, tới 7 giờ rưỡi thì đã bắt đầu nóng rồi.
Khi anh quay lại thì điện thoại reo lên, có thể gọi điện cho anh thì không cần nghĩ cũng biết là ai. Sau đó anh tiện tay cầm lên bắt máy: “Alo.”
“Gần đây anh thế nào?” Tiếng nói nhẹ nhàng của Mục Thiên Quân truyền tới, Mục Thiên Thừa hơi cười nhạt.
“Cũng không tệ lắm.”
Câu trả lời của anh mang theo ý cười nhạt, nghe ra được tâm trạng anh đang rất tốt. Khơi gợi lòng hiếu kỳ của Mục Thiên Quân: “Sao vậy? Gặp chuyện gì tốt à?”
Mục Thiên Thừa ngừng lại, chuyện tốt? Xem là vậy đi.
“Quả thật có rất ít người tới tư vấn tâm lý.”
Chuẩn bị được nghe tin tức hay, kết quả đối phương chỉ nói là phòng tâm lý ít khách? Rõ ràng là đang nói sang chuyện khác mà!
“Mau lên, khai thật cho em!”
“Tôi lừa cậu để làm gì?”
“Để... để…” Được rồi, Mục Thiên Quân thừa nhận rằng không để làm gì cả: “Chân anh khỏe chưa?”
“Khỏe rồi. Mấy hôm trước tới bệnh viện khám rồi.” Mục Thiên Thừa đáp lại, cầm chìa khóa trên bàn lên nghịch, bỗng nhiên anh nghĩ tới gì đó rồi im lặng mà bật cười: “Còn việc gì không?”
Ý là không có việc gì thì cúp máy đây: “Hỏi thăm anh thôi mà.”
“Tấm lòng của cậu, tôi nhận được rồi.” Mục Thiên Thừa nói rồi để chìa khóa xuống: “Khi về thì dẫn Thập Nhất trở về luôn đi, thằng bé ấy lâu lắm rồi không về.”
“Em cũng có ý này, lần này xong thì cho bọn họ nghỉ ngơi, về thăm nhà luôn.” Mục Thiên Quân nói tiếp.
Sau khi cúp máy, anh cầm quyển sách lên xem.
Chương đầu tiên: Tại sao con người lại yêu đương?
Ăn một bữa sáng không rõ tâm trạng, Tô Nhạc vừa bước vào thì thấy Tạ Thiệu đang tưới nước cho cây xương rồng.
Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, còn chưa tới 8 giờ, không biết tại sao Tạ Thiệu lại tới sớm như vậy.
Quay đầu nhìn, đối phương căn bản không phát hiện ra cô đã đến: “Mấy hôm trước vừa tưới rồi.”
Đột nhiên có tiếng nói làm Tạ Thiệu vốn đang thất thần chợt bừng tỉnh, anh ta liếc mắt nhìn Tô Nhạc rồi lại nhìn cốc nước trên tay mình: “Bất cẩn đổ nước thôi.”
... Lý do quá gượng ép, nói ra không chỉ Tô Nhạc không tin, mà ngay cả Tạ Thiệu cũng không tin.
Biết rõ tâm trạng anh ta không tốt, Tô Nhạc cũng không biết nên nói lời an ủi gì: “Vụ án trong tay anh thế nào rồi?”
“Không phối hợp, anh ta luôn nói rằng không liên quan tới mình, nhưng cũng không giải thích được hình ảnh mà camera giám sát quay lại được.” Tạ Thiệu trả lời, cuộc sống rối loạn, ngay cả vụ án cũng không thuận lợi, anh ta thầm thở dài rồi trở về chỗ của mình.
Thấy Tạ Thiệu trở về, Tô Nhạc cũng không định nói gì nữa, cầm cốc nước đi rót nước.
Cô ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy Mục Thiên Thừa đang xách túi rác chậm rãi ra ngoài, bước đi bình tĩnh, vết thương cũ đã lành, dáng đi cũng càng ngày càng đẹp hơn.
Bị ý nghĩ trong đầu làm kinh ngạc, tay Tô Nhạc run lên làm nước tràn ra ngoài.
Cô vội vàng tắt vòi đi rồi lấy giấy lau khô tay. Lại ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Mục Thiên Thừa đang mỉm cười. Tầng 2 không cao, hơn nữa khoảng cách ở rất gần...
Sự vui vẻ trong mắt đối phương rất rõ ràng, ở góc này, con mắt càng sáng ngời hơn.
Hai người gật đầu nhẹ, Tô Nhạc nhìn Mục Thiên Thừa chậm rãi bước đi, cho tới khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất.
Buổi sáng, Tô Nhạc thảo luận về bằng chứng với Lý Tuyết, sau đó xem tài liệu.
Tới gần Chủ nhật, Tạ Nam vô cùng lười biếng, nằm bất động ở trên mặt bàn.
Thỉnh thoảng Trịnh Thông ra tìm Tô Nhạc lấy tài liệu thì thấy Tạ Nam vốn không có tinh thần bỗng ngồi thẳng dậy, mắt sáng rực, nhìn đến mức làm Trịnh Thông cảm thấy sợ hãi, lấy tài liệu xong thì chạy ngay vào phòng trong mà không dừng lại giây nào.
“Có cần phải như vậy không?” Tạ Nam bĩu môi.
Vài giây sau không có ai đáp lại, cô ấy bĩu môi, đẩy ghế tiến tới trước mặt Tô Nhạc: “Chị Nhạc?”
“Có chuyện gì?”
“Chị thích phim kinh dị không?”
“Thích hay không còn tùy thuộc vào độ hoàn thiện của tác phẩm!”
“Vậy sản xuất tốt, nội dung cốt truyện chặt chẽ thì sao?” Tạ Nam vốn đã ngồi khá gần, giờ lại tiến tới thêm một chút: “Sẽ thế nào ạ?”
“Ít nhất thì sẽ không cười.” Tô Nhạc trả lời nghiêm túc.
Không có được đáp án mình muốn nghe, Tạ Nam nằm ở trên bàn bất động: “Em chỉ muốn anh ấy cùng em đi xem phim thôi mà, anh ấy có cần sợ như thế không?”
Khỏi cần nghĩ cũng biết Tạ Nam nói tới ai, Tô Nhạc dừng bút, ngẩng đầu lên: “Mỗi người một sở thích, lỡ như anh ta thích não tàn thì sao?”
“...”
Cho tới khi đến giờ ăn trưa, Tạ Nam vẫn luôn cắm đầu vào máy tính, không biết là đang làm gì, có hai lần Tạ Thiệu đi ra và nhìn thấy Tạ Nam có tinh thần như vậy thì đều tưởng là mình hoa mắt. Từ trước giờ, nếu ngày Chủ nhật nào mà Tạ Nam không nằm nhoài ở trên mặt bàn thì cũng là nằm nhoài lướt Taobao cả ngày. Hôm nay không chỉ không nằm nhoài ra, mà còn cặm cụi gõ gõ trên máy tính, không biết đang bận cái gì.
Lúc gọi món, kỳ lạ là Tạ Nam cũng không hề cướp menu, mà còn đưa cho Trịnh Thông.
Sau đó thẹn thùng nhìn anh ta…
Cho tới khi Tô Nhạc ngồi bên cạnh không nhìn nổi nữa: “Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng không cần treo hết tất cả mọi thứ ra cửa sổ cho mọi người nhìn đâu.”
Trịnh Thông ngồi đối diện cô đang gọi đồ ăn thì bật cười, không hề biết xấu hổ.
Trước giờ Tạ Nam luôn là người gọi món, bọn họ muốn ăn gì hoặc không thích gì thì Tạ Nam đều biết rõ, cô ấy nhìn vào menu, miệng không ngừng gọi tên món ăn, đảm bảo ai cũng có món mình thích.
Hiện tại đổi thành Trịnh Thông, anh ta cầm menu nhìn vài phút đồng hồ rồi mới gọi tôm xào bông cải xanh.
Do dự một lát rồi đưa cho Tạ Thiệu: “Cậu gọi đi.”
Tạ Thiệu không nhận lấy, lắc đầu nói: “Đưa cho Tô Nhạc.”
“Tạ Nam cầm lấy này.” Cô gọi xong thì chuyển cho Tạ Nam.
Cuối cùng vẫn là Tạ Nam gọi món ăn. Món tôm xào bông cải xanh của Trịnh Thông bị loại bỏ, đổi thành mấy món khác.
Trong khi chờ đồ ăn, Trịnh Thông và Tạ Thiệu thảo luận về phiên tòa tiếp theo, còn Tô Nhạc vẫn xem tin tức như cũ.
Cảm giác được góc áo bị người ta kéo một cái, Tô Nhạc quay đầu lại: “Có chuyện gì?”
“Chị nói nhỏ một chút.” Tạ Nam thủ thế “suỵt” rồi tiến lại gần cô: “Chị nói xem có thật như vậy không?”
Cô không hiểu ý cô ấy: “Chị nói gì hả?”
“Trịnh Thông thích não tàn ấy!”
“...” Sao kết cấu não bộ của cô bé này lại kỳ lạ thế nhỉ!
Nghĩ kỹ lại, rốt cuộc cô cũng hiểu cô ấy làm gì cả buổi trưa nay rồi: “Lời của chị không phải chỉ Trịnh Thông, chỉ là lấy ví dụ thôi.”
“Vậy em kiểm tra vô ích rồi…”
Quả nhiên, cô đoán không sai mà.
Đồ ăn vừa được mang lên, mấy người ngừng nói chuyện, cúi đầu ăn cơm.
“Xin hãy gọi món ạ.”
“Hai món thanh đạm, đơn giản là được.”
Tô Nhạc đang cúi đầu ăn cơm thì nghe thấy tiếng nói, cơ thể cô cứng đờ lại, sau đó cô quay đầu nhìn, quả nhiên là anh.
Thật sự không hiểu vì sao hai người lại có duyên ở mấy chỗ ăn uống như vậy.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tô Nhạc, Mục Thiên Thừa quay đầu lại, mỉm cười gật đầu coi như chào hỏi rồi quay lại nhìn mặt bàn, bàn tay anh tỉ mỉ lau bát đũa ở trước mặt, động tác chậm rãi và cẩn thận giống như ngày đó hai người cùng nhau ăn lẩu.
Ngày đó là ngồi đối diện, hôm nay ở giữa hai người là một lối đi nhỏ, cô có thể thấy rõ ràng ngón tay trắng trẻo và thon dài của anh.
Có phải tay bác sĩ đều như vậy không? Bác sĩ tâm lý cũng không ngoại lệ nhỉ?
Bữa cơm này, lần đầu tiên Tô Nhạc không tập trung ăn.
Chờ mọi người ăn xong rồi thanh toán, Tô Nhạc quay người lại, Mục Thiên Thừa vẫn ngồi thẳng tắp ở chỗ ấy nhai từ tốn, không khác gì trước đó.
“Ồ, người tầng dưới này!” Tạ Nam vừa đứng lên thì nhìn thấy Mục Thiên Thừa, sau đó cô ấy kinh ngạc kêu lên.
Mục Thiên Thừa nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, kéo nhẹ khóe miệng, gật đầu nói: “Vâng.”
Nét mặt của anh thản nhiên, nhìn không ra vui buồn. Tô Nhạc kéo nhẹ góc áo Tạ Nam, ý bảo cô ấy lịch sự.
Tạ Nam hơi lè lưỡi, cô ấy cũng không ngờ Mục Thiên Thừa sẽ trả lời.
“Chúng tôi đi trước đây.” Tô Nhạc nói.
“Hẹn gặp lại.” Giọng điệu cũng thản nhiên.
Lúc ra ngoài mưa rơi lác đác, mấy người nhìn nhau không biết làm thế nào.
Từng nghe qua trời tháng sáu hay thất thường, nhưng không ngờ sắp tháng tám rồi mà trời vẫn mưa bất chợt như vậy!
Cách quán ăn mấy mét có một cái mái che, có hai ba người đang trú mưa ở đó.
Dù sao cũng là giờ cao điểm ăn uống, lúc nào cũng đứng trước nhà người khác thật sự không tốt chút nào!
Mới vừa bước vào không lâu, trong quán lại có người đi ra, thấy mưa rơi xuống thì họ sững sờ rồi lại quay trở vào trong quán.
Tạ Nam đứng cạnh Tô Nhạc, nhìn theo tầm mắt của cô: “Mọi người không định quay lại ăn bữa nữa phải không?”
“Cũng có thể đi vào mượn ô mà!” Tô Nhạc trả lời, vẫn nhìn về phía cửa như cũ.
Bên ngoài mưa tạnh dần, Trịnh Thông và Tạ Thiệu đang nghe điện thoại, Tạ Nam cùng Tô Nhạc đang ngắm mưa ngoài hiên.
“Các người trú tạm ở đây đi, tôi phải tới văn phòng thành phố, bên đó có chút tiến triển.” Một lúc sau, Tạ Thiệu cúp điện thoại rồi đi tới.
Tô Nhạc gật đầu: “Tạm biệt.”
Sau đó Tạ Thiệu lao vào trong mưa, không hề ngoảnh đầu lại.
Có đôi khi, Tạ Thiệu như vậy càng làm Tô Nhạc cảm thấy chân thật hơn, kể từ ngày bọn họ biết nhau thì trong mắt cô, anh ta vẫn luôn là người ưu tiên công việc hơn tất cả. Đoạn thời gian thất tình ấy, Tạ Thiệu có suy sụp và lười biếng như nào thì cũng không chân thực bằng giờ phút này, lẻ loi một mình lao vào màn mưa phùn.
Chẳng bao lâu sau, Trịnh Thông cũng kết thúc cuộc gọi rồi đi tới: “Nam Nam, em trú mưa với Tô Nhạc ở đây nhé, anh đi xem báo cáo kiểm tra thiết bị bên kia.”
Tô Nhạc quay đầu thì thấy Trịnh Thông xoa nhẹ đầu Tạ Nam, dịu dàng dặn dò. Nói xong, anh ta cởi áo khoác mỏng trên người mình ra, choàng lên người Tạ Nam.
“Em muốn ở cùng anh.” Tạ Nam nói rồi cầm lấy áo khoác của Trịnh Thông, trả lại cho anh ta.
“Nghe lời, dính mưa là cảm đấy.” Trịnh Thông dịu dàng khuyên nhủ.
“Nếu đi thì cùng đi.” Tạ Nam bướng bỉnh, kéo tay Trịnh Thông không buông.
“Lòng không ở nơi này, người cũng không giữ được.” Tô Nhạc nói rồi quay đầu trở vào trong.
Chẳng bao lâu sau, Trịnh Thông che cho Tạ Nam rồi cũng rời đi luôn.
Tô Nhạc quay đầu nhìn, chẳng biết từ lúc nào mà trong đình chỉ còn lại mình cô, ngoại trừ ba người Tạ Thiệu ra thì những người khác cô không để ý tới đã rời đi từ lúc nào.
Mưa bên ngoài nhỏ dần, tí tách. Tô Nhạc dựa vào cột đá bên cạnh rồi nhìn ra bên ngoài không hề chớp mắt. Không gian nho nhỏ chỉ có mình cô, cô có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thở của mình và tiếng mưa rơi xuống đất không chút gián đoạn.
Thỉnh thoảng sẽ có một cơn gió, mặc dù không lạnh thấu xương như gió xuân nhưng lại làm người ta bất giác ôm chặt hai tay.
Tô Nhạc cúi đầu nhìn thềm đá bên ngoài chậm rãi bị mưa thấm ướt, từng bậc từng bậc, từng giọt từng giọt, từ từ tới gần cô.
Cảm giác này, càng nghĩ kỹ thì càng thấy sợ, Tô Nhạc bất giác lùi ra sau một bước, rời xa chỗ đó.
“Tô Nhạc.”
Có người gọi cô, Tô Nhạc ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy Mục Thiên Thừa đang ở cách mình vài bước, trong tay anh cầm một cái ô màu đen. Lúc gọi cô, tiếng nói cũng lớn hơn bình thường, cùng với tiếng gió nhẹ và mưa phùn, nghe cực kỳ êm tai.
Anh đứng ở đó, mỉm cười nhẹ, thấy cô ngây người thì nói thêm một câu: “Tô Nhạc, chúng ta cùng đi đi.”