Anh nói với Tô Nhạc rằng, cùng đi đi. Chứ không phải là cô có muốn đi cùng tôi hay không, cũng không phải là sao cô còn chưa đi, mà là cùng đi đi.
Trong lòng Tô Nhạc suy nghĩ như vậy, ngoài miệng còn chưa kịp đáp lại.
Trong vài giây ngắn ngủi anh đã đi tới, cúi đầu nhìn cô: “Có lạnh không?”
Tô Nhạc nhìn xuống theo anh, vừa rồi có gió thổi qua nên cô ôm lấy cánh tay mình để giảm bớt cái lạnh.
Lúc này Mục Thiên Thừa đang đứng ở trước mặt cô, chặn hướng gió lại, cơ thể của anh che hết người cô, thay vì cảm thấy lạnh lẽo thì cô lại thấy có chút ấm áp.
Cô buông cánh tay xuống rồi lắc đầu: “Không lạnh.”
“Đi thôi.” Anh nói, do dự vài giây rồi nắm lấy cổ tay cô. Một tay anh cầm ô, một tay dắt tay cô đi ra ngoài. Mái che không lớn, chỉ ba bốn bước là có thể bước ra, Mục Thiên Thừa rút ngắn bước chân, phối hợp với tốc độ của Tô Nhạc mà bước chậm lại.
Hạt mưa rơi trên đầu, Mục Thiên Thừa nghiêng ô về phía Tô Nhạc: “Lại đây, không ướt đấy.”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, cô có thể ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng trên người Mục Thiên Thừa. Người bên cạnh một tay cầm ô, mắt nhìn thẳng về phía trước mà bước đi. Bước chân Tô Nhạc không dài, Mục Thiên Thừa bước một bước thì cô phải bước nhanh hai bước.
Hai người đi cùng nhau, tới góc rẽ thì Mục Thiên Thừa dừng lại: “Xin lỗi.”
“Hả?” Tô Nhạc ngơ ngác.
“Đi thôi.” Mục Thiên Thừa đổi tay cầm ô, tay khác chắp sau lưng.
Bước chân cũng chầm chậm theo Tô Nhạc.
Tô Nhạc ngẩng đầu lên thì thấy Mục Thiên Thừa hơi nhíu mày: “Sao vậy?”
Người bên cạnh hỏi, Mục Thiên Thừa cúi đầu nhìn cô, lặng lẽ thu lại bàn tay sau lưng, im lặng vài giây rồi anh nhíu mày càng sâu hơn: “Tôi ghét trời mưa.”
Đột nhiên nghe thấy câu này, Tô Nhạc sửng sốt, sau đó cúi đầu cười. Mục Thiên Thừa hơi cúi đầu rồi nhíu mày và nói rằng anh ghét trời mưa, trong giọng nói mang theo chút tính khí trẻ con. Cô không ngờ anh sẽ nói vậy, mà dường như anh cũng không ngờ cô lại cười chỉ vì một câu nói ấy.
Có lẽ nụ cười của Tô Nhạc lây cho Mục Thiên Thừa nên lông mày anh cũng giãn ra, anh ngẩng đầu lên nhìn phía trước, tay cũng bất giác trở về vị trí cũ: “Cô nên cười nhiều một chút.”
Tô Nhạc thu lại nụ cười: “Tôi nghĩ, thân chủ của tôi không hy vọng luật sư của họ là một người cười suốt ngày!”
“Hả?” Mục Thiên Thừa nhíu mày: “Vì sao?”
“Ngốc nghếch, hơn nữa cũng làm cho người ta có cảm giác không đáng tin.”
Sau khi đưa Tô Nhạc về, Mục Thiên Thừa nhìn cô đi vào rồi mới cụp ô lại.
Kiên trì thời gian dài làm anh có chút không trụ nổi nữa, vừa cụp ô lại là dưới chân lập tức lảo đảo suýt chút nữa thì ngã sấp xuống, may mà trong tay anh có cái ô để chống đỡ nên mới không quá chật vật. Khi mưa rơi vào người, anh không có quá nhiều cảm giác, mồ hôi lạnh dần dần hòa tan với nhiệt độ của cơ thể.
Anh chống cái ô màu đen xuống đất để đứng vững rồi chậm rãi trở về phòng.
Loại cảm giác này giống như anh đã trở về thành Mục Thiên Thừa đi lại bất tiện cách đây không lâu.
Anh chật vật đi vào phòng, cũng may phòng không lớn, ghế sô pha cũng gần cửa. Đợi tới lúc Mục Thiên Thừa ngồi xuống ghế sô pha rồi thì đầu anh đã đổ đầy mồ hôi.
Các đốt ngón tay và ngón chân liên tục truyền tới cảm giác đau đớn làm anh có chút xúc động muốn chặt đứt chúng đi, nhưng lý trí nói cho anh biết rằng không thể như vậy.
Anh từ từ cuộn hai tay lại thành nắm đấm, chờ cơn đau trôi qua.
Đau đớn còn chưa ngừng lại thì điện thoại đã reo lên.
Mục Thiên Thừa bắt máy: “Thiên Quân.” Anh nói, tiếng nói có chút yếu ớt chật vật.
Người bên kia nghe ra được bất thường: “Sao vậy? Có cần đi bệnh viện không?” Mục Thiên Quân lo lắng nói. Tuy bây giờ anh ta không ở đây, nhưng tìm người đưa Mục Thiên Thừa vào viện không phải vấn đề.
“Không sao, có lẽ là hôm nay trời mưa.” Mục Thiên Thừa từ chối. Cho dù giờ phút này anh là một người bị thương rất cần người khác chăm sóc nhưng bản chất anh vẫn là một bác sĩ, anh không phải học y uổng phí, tình huống này anh vẫn tự xử lý được.
Biết Mục Thiên Thừa khó chịu, Mục Thiên Quân dặn dò vài câu rồi mới cúp máy.
Mục Thiên Thừa cứ tựa vào ghế sô pha như vậy, chờ đợi cơn đau giảm bớt từng chút một.
Sau đó anh thử cử động, cảm giác được không còn quá đau nữa thì anh mới đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Anh cầm lấy một cái khăn lông và nhúng vào nước ấm.
Chờ cái khăn thấm ướt hoàn toàn và hơi nóng bốc lên thì anh mới vắt khô, sau đó lại lau lên các đốt ngón tay.
Chườm nóng nhiều lần cuối cùng cũng có tác dụng, dần dần hết đau và trở lại bình thường.
Chân vừa hồi phục gặp phải tình huống như thế này, anh đã lường trước được, chỉ là... Mục Thiên Thừa khẽ nhíu mày, không biết vừa rồi Tô Nhạc có nhìn ra không.
Khi cơn đau bắt đầu xuất hiện, anh chỉ muốn nhanh chóng trở về, nhưng mà anh lại quên mất, Tô Nhạc chỉ cao tới ngực anh, cô quá nhỏ bé, sao có thể đuổi kịp anh chứ. Nhìn cô bước nhanh theo anh, anh có chút không nỡ, cái chân không khỏe so với không nỡ trong lòng, hiển nhiên vế sau chiếm ưu thế hơn... Anh chịu đựng đau đớn kịch liệt mà chậm rãi bước từng bước với Tô Nhạc.
Anh không muốn cô gái ấy phải chạy theo anh, cô gái nhỏ vốn nên được cưng chiều.
Trong dự liệu chỉ còn một mình cô, Tô Nhạc không có gì không quen, cô mở cửa ra, cất chìa khóa rồi về chỗ ngồi.
Chẳng được bao lâu cô đã đứng lên và đi pha cho mình một cốc cà phê.
Thỉnh thoảng không có Tạ Nam ồn ào ở bên cạnh, làm cô cũng có chút buồn chán.
Cô uống một cốc cà phê để có tinh thần xem tài liệu trong tay. Tài liệu về Hiển Ninh, tuy nói là đơn giản nhưng cũng không đơn giản. Đại khái là vợ chồng hai người từ trường học ra ngoài khởi nghiệp cùng nhau. Tất nhiên, bà chủ Hiển Ninh, là Lý Tuyết, có gia cảnh giàu có và không ngại tự mình khởi nghiệp. Điều duy nhất chị ta để ý có lẽ là người bạn trai bình thường của mình.
Năm đó Lý Tuyết thấy rằng người có thể tốt nghiệp trong top 10 của khóa đều là những người xuất sắc nhất, huống chi bạn trai của mình còn là người đứng đầu khóa.
Nói ra cũng có thể kiêu ngạo bốn năm đại học rồi!
Lý Tuyết đã xác định quen người này, cho dù gia đình có phản đối cỡ nào thì chị ta vẫn kiên quyết cùng bạn trai khởi nghiệp sau khi tốt nghiệp.
Nói ra cũng là may mắn, năm đầu tiên bắt đầu, hai người quả thực rất vất vả, phần lớn số tiền có được đều đầu tư vào công ty, ngay cả tiền thuê nhà cũng không có, ban ngày hai người làm việc ở công ty và đi ra ngoài làm việc, đến tối thì trở về công ty ăn uống, gặm bánh mì rồi nằm ra đất mà ngủ. Chịu đựng đến hết năm đầu tiên, tới năm thứ hai công ty đi vào quỹ đạo rồi thì cũng không còn quá khó khăn nữa, cho nên sau đó hai người đã thuê một căn nhà nhỏ, cùng nhau đi làm cùng nhau tan ca và cùng nhau dốc sức xây dựng Hiển Ninh.
Trong lúc đó, họ cũng đã huy động vốn một lần, nhưng cổ phần không nhiều.
Giờ đây, hai người ly hôn chính là một kiếp nạn lớn đối với Hiển Ninh. Nếu như kiện thắng thì từ nay về sau Hiển Ninh chỉ mang họ Lý, nếu không...
Đương nhiên, như vậy không có nghĩa là không chia cắt, Hiển Ninh vẫn là Hiển Ninh, chỉ là không bao giờ còn là Hiển Ninh như trước nữa.
Trước khi tan làm, mọi người đã trở về.
Tô Nhạc đang thu dọn đồ đạc, nhìn thấy mấy người cùng về thì cô hơi kinh ngạc: “Các người gặp nhau à?”
“Hẹn trước đấy.” Trịnh Thông nói. Vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tạ Thiệu tiến vào bổ sung: “Lúc ăn cơm, Tạ Nam để quên ví ở chỗ em, khi về không đủ tiền xe nên đã nhờ anh trả tiền.”
Hóa ra... là vậy!
Nhưng mà Tô Nhạc thật sự không biết Tạ Nam bỏ ví vào lúc nào.
Tay Tạ Nam giống như tính cách của cô ấy vậy, nói là làm. Để đồ đạc cũng như vậy, lúc đầu hai người không quá thân thiết, khi Tạ Nam ra ngoài không thích mang ba lô, có thứ gì cũng để vào túi của Tô Nhạc.
Thời gian trôi qua, lúc cô ấy bỏ vào cũng không thèm báo với cô một tiếng nữa.
Thỉnh thoảng khi mới ra cửa, Tạ Nam sẽ nói: “Chị Nhạc, đưa xxx cho em.”
Lúc mới đầu Tô Nhạc còn sững sờ rồi hỏi lại: “Ở chỗ chị à?”
Sau đó cô tìm thì thật sự có.
Hiện tại cô đã quen rồi.
Tuy nhiên, Tạ Nam có chút đãng trí, thường xuyên quên đồ, lần trước vì vội đến một cửa hàng cao cấp mà cô ấy đã để quên điện thoại trong túi của cô...
Tạ Nam đi vào rồi cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ.
“Tiểu nha đầu sao vậy?” Nhìn thấy cô ấy đứng trước mặt, Tô Nhạc dịu dàng nói.
“Chị Nhạc, em để ví ở chỗ chị.” Vẫn cúi đầu trả lời.
Cái túi tiền ấy được lấy ra và trao đến tay Tạ Nam: “Của em đây.”
Cầm túi tiền rồi đi vào phòng trong trả tiền cho Tạ Thiệu đi.
Chẳng bao lâu cô ấy lại nhảy chân sáo quay lại, không còn vẻ mặt như vừa rồi nữa, mà là tươi cười với vẻ kiếm được tiền rồi: “Chị Nhạc, anh của em nói không cần.”
“Vậy em giữ lại mua kẹo ăn đi.”
“Tất nhiên rồi.”
Tiểu nha đầu trở lại chỗ ngồi và đếm tiền.
Sau đó cô chào tạm biệt rồi ra về như thường lệ.
Mưa đã tạnh, trên đường có hơi ướt. Sau cơn mưa, bầu trời trở nên trong xanh và được tô vẽ bằng những đám mây trắng xinh đẹp. Tô Nhạc đứng lại nhìn bầu trời một lúc rồi mới cất bước rời đi.
Có một tâm trạng tốt vào buổi chiều, sau đó kết thúc một ngày, thật hoàn hảo phải không?
Bữa tối Tô Nhạc chọn một nhà hàng có món sườn kho Đông Bắc chính gốc.
Đối với Tô Nhạc, một người thường có khẩu vị nhạt, thì món này đúng là đậm chất Đông Bắc. Độ mặn nhạt của món này... không phải người bình thường có thể so sánh được!
Trước khi đi ngủ, Lý Tuyết gửi một phần tài liệu tới, kèm theo mô tả và ảnh chụp.
Nói về việc Lý Tuyết ly hôn thì lý do Lý Tuyết kiện là ngoại tình, kết quả kết thúc sơ thẩm cũng không tìm được bằng chứng ngoại tình nào.
Sau lần đó, Lý Tuyết đã hạ quyết tâm, chị ta tìm một thám tử tư đi theo dõi, sau đó gần được một tháng thì tìm được tài liệu này.
Tô Nhạc lướt qua vài bức ảnh, thấy Tôn Lập cùng những người phụ nữ khác xuất hiện ở nhiều nơi khác nhau. Tô Nhạc than thở, thảo nào không tìm ra được đối tượng ngoại tình, hóa ra anh ta là một kẻ lăng nhăng, tới các nơi khác nhau và tìm những người phụ nữ khác nhau, loại người như này thì làm sao có thể tìm được chứng cứ cơ chứ?
Cô còn chưa xem hết thì Lý Tuyết đã gọi tới.
“Chào chị.” Tô Nhạc bắt máy.
“Tôi tức chết mất, bây giờ tôi mới biết anh ta là một kẻ cặn bã, sao tôi có thể mù quáng yêu anh ta chứ?” Lý Tuyết rất tức giận.
Tô Nhạc an ủi chị ta: “Hiện tại nhìn rõ cũng không muộn.”
“Không được, hiện tại tôi nghi ngờ anh ta có bệnh, ngày mai tôi phải đi khám xem sao!”
Cô còn cho rằng tức giận là còn tình cảm, kết quả hoá ra chỉ là sợ lây bệnh.
“Tôi đồng ý với cách làm của chị.”
“Luật sư Tô, cái tôi gửi cho cô có thể tính là chứng cứ không?” Lý Tuyết bình tĩnh lại rồi hỏi. Đây là thứ mà chị ta đã rất vất vả mới thu thập được.
“Theo luật hôn nhân, sống chung với người khác mới tính là ngoại tình.”
“Vậy nếu không sống chung thì sao?”
“Không tính, anh ta có đi cùng bạn bè không?”
“Có, Trịnh Á Nam lần nào cũng đi cùng.”
“Trừ khi người này có thể ra tòa làm chứng.”
Lý Tuyết do dự, chị ta không tính là quen biết Trịnh Á Nam, trước kia hai người là bạn học cùng trường, nhưng lúc gặp mặt lại chưa từng nói chuyện, bây giờ... đó là bạn tốt của anh ta, làm sao có thể giúp chị ta đây?
“Tôi... xem thử xem sao.”
“Được.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, cô tắt máy tính rồi đi ngủ.