Sáng hôm sau, cô bất ngờ gặp phải Mục Thiên Thừa lúc ăn sáng, anh cũng vừa mới tới, đang cẩn thận lau đũa và thìa, trước mặt anh đã bày sẵn đồ ăn, còn được lót một lớp khăn giấy bên dưới.
Nhìn thấy cô đi tới thì anh mỉm cười vẫy vẫy tay.
Tô Nhạc đứng đó, đi qua không được mà đứng đấy cũng không xong. Còn đang do dự thì anh lại vẫy vẫy tay, khóe môi cong lên.
Sau đó, Tô Nhạc không có chủ ý đi tới đó và ngồi xuống.
“Dậy muộn vậy?” Mục Thiên Thừa hỏi rồi đưa dụng cụ ăn uống đã được lau sạch cho Tô Nhạc, sau đó anh đem bát đũa ở trước mặt Tô Nhạc đặt xuống bên cạnh mình.
“Không, tôi đi chậm thôi.”
“Cô đi dạo à?”
“Không hẳn là vậy.” Tô Nhạc cúi đầu, không hề muốn thừa nhận rằng hôm qua trong khu có một con chó hoang mới tới, hôm nay nó dẫn theo một đám đồng bọn đến đứng ở trước mặt cô, sau đó... vẫn là Tiểu Hoàng lần trước cứu cô.
“Ông chủ, như cũ ạ.” Tô Nhạc nhìn thấy ông chủ đang mỉm cười đi tới thì nói.
“Tôi đã gọi rồi.” Mục Thiên Thừa nói.
Tô Nhạc nhìn thoáng qua, người nọ cười quá chói mặt, gần đây cô gặp anh rất nhiều lần, càng nhìn càng thuận mắt. Nhìn xong, cô cúi đầu nhìn cái bàn.
Nụ cười của Mục Thiên Thừa càng vui vẻ hơn.
“Cười gì vậy?” Tô Nhạc lẩm bẩm.
“Tôi học tâm lý đấy.” Mục Thiên Thừa chậm rãi trả lời, khóe miệng vẫn chứa nụ cười như cũ.
“Chẳng lẽ anh còn học được cách đọc suy nghĩ à?” Anh cười quá lộ liễu, trong nháy mắt, Tô Nhạc cho rằng anh nhìn ra được vừa rồi cô đã nghĩ gì.
“Đó là môn học của khoa nghệ thuật, tôi đã từng dự thính rồi.”
“...”
Hai người ăn không khác nhau lắm, khác là Mục Thiên Thừa ăn cháo gạo, Tô Nhạc ăn cháo bí đỏ. Còn số lượng bánh bao thì giống nhau.
Ăn xong bữa sáng thì hai người cùng nhau đi làm.
Tô Nhạc vẫn ngồi im lặng không nói gì, Mục Thiên Thừa nhìn nửa bên mặt cô, cũng không nói gì.
Không gian nhỏ bé rất yên tĩnh, nhưng cũng không cảm thấy lúng túng.
Sau khi xuống xe, Mục Thiên Thừa trả tiền trước, Tô Nhạc đứng bất động ở đó.
“Đi thôi.”
“Anh làm gì vậy? Chúng ta chưa thân nhau tới mức này đâu?” Tô Nhạc chất vấn, vẻ mặt không vui.
“Mục Thiên Thừa.”
“Tôi biết anh tên Mục Thiên Thừa, đừng nói sang chuyện khác, anh trả lời câu hỏi của tôi đi.”
“Có thân hay không thì mỗi người tự có phán đoán của riêng mình.” Anh thu lại nụ cười rồi trả lời.
Hai người đều nghiêm mặt nhìn đối phương, nhìn nhau trong chốc lát, Tô Nhạc thất bại lùi bước, nhấc chân rời đi, đi ngang qua Mục Thiên Thừa thì cô đáp lời: “À.”
Mục Thiên Thừa quay đầu lại, Tô Nhạc đi quá nhanh, gần như là chạy trốn. Anh muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp!
Anh không khỏi cười khổ, đây có tính là cãi nhau không?
Vậy hiện tại anh đuổi theo xin lỗi có kịp không?
Thứ sáu là ngày Tô Nhạc cực kỳ bận rộn, cô vừa phải đối phó cuộc gọi Lý Tuyết thỉnh thoảng gọi tới, rồi nhẫn nại ôn hòa mà an ủi và khuyên giải, vừa phải tất bật sắp xếp tài liệu trong tay và chứng cứ mới thu thập được.
Tạ Thiệu với Trịnh Thông bên kia còn bận rộn hơn, cả ngày không thấy bóng dáng đâu.
Buổi sáng Tạ Thiệu có nói rằng hôm qua khi qua đó thẩm vấn nghi phạm thì có phần thả lỏng hơn, hôm nay lại qua đó nữa, xem có thể lấy được lời khai nào có ích không.
Trịnh Thông bên kia lại càng bận rộn hơn, anh ta không hiểu về máy móc, sáng sớm lên mạng tìm tài liệu, hôm qua lại đi thư viện thành phố mượn tài liệu về để học thêm.
Tạ Nam bận rộn phục vụ trà nước, nhưng cũng không thể an ủi được trái tim đang bị tổn thương của Trịnh Thông bởi vì những cuốn sách mà anh ta không hiểu được.
“Ôi trời ơi, tôi là luật sư ư? Mẹ nó, tôi chuyển nghề đây.”
Trịnh Thông ném cuốn sách trên tay đi rồi nhìn trần nhà.
“Ồ, nhớ mời cơm chia tay nhé.” Vẻ mặt Tô Nhạc lơ đãng, nghe thấy tiếng than của Trịnh Thông thì cô đáp một câu.
Trịnh Thông: “... Tình đồng nghiệp ở đâu?”
“Tạ Nam tặng hộ rồi.”
“...”
Cô vẫn còn suy nghĩ về chuyện lúc sáng.
Thật ra vừa rồi ngồi khi trên ghế thì cô đã hối hận rồi. Cô và Mục Thiên Thừa không thân quen như bọn Tạ Nam, nhưng cũng không phải người xa lạ, nói như vậy thật sự... quá đáng.
Lần sau gặp mặt, cô có nên nói lời xin lỗi không? Vậy phải nói thế nào đây?
... Đây mới là điều phiền muộn nhất!
Vào lúc phiền muộn nhất, Lý Tuyết gọi điện tới.
Cách cuộc gọi trước chỉ một tiếng.
Tại sao Tô Nhạc lại có cảm giác cô bị theo dõi nhỉ?
Cô hít sâu một hơi rồi bắt máy: “Chào chị Lý.”
“Tôi đã đánh nhau với tên cặn bã kia.”
Vừa mới mở miệng, Lý Tuyết đã quăng bom tới làm cho Tô Nhạc sững sờ, mới một tiếng thôi mà đã đánh nhau rồi, không hổ là bà chủ công ty lớn.
Tô Nhạc luôn nghĩ rằng, khi đánh nhau thì trước tiên cần đối thoại, sau đó lời qua tiếng lại rồi xúc phạm lẫn nhau, cuối cùng là không thể nhịn được nữa thì mới sử dụng vũ lực để giải quyết. Mà thời gian để xảy ra những chuyện này chắc chắn không thể trong một tiếng được, đúng không?
Khoảng thời gian này cũng bao gồm cả việc kết thúc cuộc chiến, có lẽ còn có tạm dừng nghỉ ngơi. Hơn nữa còn hạ hỏa rồi gọi điện tới.
Tất cả chỉ trong một tiếng thôi ư!
Nghe Lý Tuyết nói xong, “lý luận cá nhân” của Tô Nhạc lập tức bị đả đảo.
Cả quá trình chỉ có nửa tiếng.
Đại khái là, Tôn Lập quay về lấy đồ, không ngờ Lý Tuyết lại đang ở nhà. Quá bất ngờ nên anh ta mới hỏi: “Sao cô lại ở nhà?” Lý Tuyết nghe xong thì lập tức nổi giận, mắng một câu “Đồ cặn bã” rồi xông vào đánh anh ta.
Toàn bộ quá trình đều là một trận đấu đơn của một người phụ nữ, nửa tiếng là trận chiến kết thúc.
Tôn Lập với mặt mũi bầm dập... rời đi.
Thế giới của nữ cường nhân, mọi thứ đều nhanh hơn so với tốc độ của người thường!
Cúp điện thoại xong, Tô Nhạc tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này.
Cho đến khi tan làm, Tô Nhạc vẫn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào, cô ngồi trên ghế với tâm trạng sa sút. Biết mà, nợ thì khó trả, bây giờ cô lại còn làm phật lòng chủ nợ.
Tối thứ sáu nào Tạ Nam cũng ở trong trạng thái phấn khích, cô ấy vừa hứng khởi thu dọn đồ đạc, vừa chạy đi chạy lại giữa các phòng.
Hôm nay cô ấy vẫn cảm thấy phấn khích không kìm được, nhưng lại cực kỳ thành thật mà ngồi im lặng ở vị trí của mình.
Nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ của Tô Nhạc thì cô ấy hỏi: “Chị Nhạc, chị làm sao vậy?”
“Không sao.” Cô bỏ đồ trong tay vào túi rồi đeo túi trên lưng, định rời đi.
Cô hít một hơi thật sâu rồi bước ra ngoài, cho rằng xuống tầng sẽ gặp phải Mục Thiên Thừa, cho dù cô chưa nghĩ ra nên giải thích chuyện hồi sáng như nào, nhưng ít nhất cô vẫn muốn nói một câu xin lỗi.
Tô Nhạc đứng ở cửa phòng tư vấn vài giây rồi mới nhận ra rằng Mục Thiên Thừa không có ở đây.
Không biết tại sao trong lòng lại thở phào một hơi.
Xin lỗi ư? Cô không biết, từ nhỏ tới lớn, lúc nào cô cũng tự nhắc nhở bản thân nên làm gì và không nên làm gì. Cô sẽ không để người nhà quá lo lắng, càng không làm chuyện gì sai.
Cô không biết nói xin lỗi như thế nào, nói ra sao, sau khi nói xong thì phải thế nào?
Tô Nhạc dừng lại chốc lát, thấy bên trong cửa thật sự không có ai thì cô mới quay người rời đi.
Không muốn ăn gì cả, Tô Nhạc đi vào siêu thị ở gần nhất, chọn mua nguyên liệu nấu ăn. Nếu như không biết ăn gì thì tùy tiện làm chút gì đó vậy.
Chủ nhật hiếm khi được rảnh rỗi, Tô Nhạc ngủ tới 9 giờ mới thức dậy.
Ngày hôm qua cô mua rất nhiều thứ, còn có cả bữa sáng cho hai ngày liền.
Rửa mặt xong, cô đem sữa bò đi hâm nóng lên rồi bỏ bánh mì vào máy nướng bánh mì.
Sau đó cô đi mở tivi rồi quay vào phòng bếp.
Tối qua ăn cơm xong, Tô Nhạc đã hỏi trong nhóm chat rằng nên xin lỗi như thế nào.
Các chị em trong nhóm thấy tin nhắn của Tô Nhạc thì lập tức trở nên nhốn nháo, không ai giúp cô nghĩ cách, chỉ truy hỏi đối tượng mà cô muốn xin lỗi là ai.
Cuối cùng cô không chịu nổi nữa nên vội thoát ra.
Nghĩ một lúc cô lại mở máy tính lên để tra Baidu.
Quả nhiên, Baidu là vạn năng, chẳng mấy chốc Tô Nhạc đã tìm được một bài viết mà cô cảm thấy khá hài lòng. Cô cầm điện thoại soạn tin nhắn xong rồi thì mới nhận ra mình không có số của Mục Thiên Thừa.
Lại chán nản đặt điện thoại xuống rồi đi ngủ.
Sáng thứ hai, Tạ Nam thấy Tô Nhạc ủ rũ ngồi trên ghế, ngẩn người nhìn tài liệu ở trên bàn, đến cả chào hỏi cũng yếu ớt. Tạ Nam chưa từng thấy Tô Nhạc như vậy nên cô ấy lo lắng hỏi: “Chị Nhạc, chị không sao chứ? Có cần xin phép nghỉ ngơi không?”
“Chị không sao, em làm việc đi.” Tô Nhạc trả lời, không hề ngẩng đầu lên.
Tạ Nam nhìn trái nhìn phải, cuối cùng không còn cách nào khác nên cô ấy đành vào phòng trong.
Chẳng mấy chốc, hai người ở phòng trong cũng bước ra.
“Có chuyện gì vậy?” Tạ Thiệu hỏi trước, thấy sắc mặt Tô Nhạc vẫn bình thường, có lẽ không phải ốm, chỉ là tâm trạng không tốt mà thôi.
Trịnh Thông cũng lại gần hỏi thăm.
Lần cuối cùng Tạ Thiệu quan tâm đ ến cô là vài năm trước, bây giờ... thật sự có chút không quen!
Điều chỉnh lại tâm trạng, cô ngẩng đầu lên rồi trả lời: “Không sao, có lẽ tối qua ngủ muộn thôi.”
Vì chuyện xin lỗi này, cô sắp phát điên rồi!
Chớp mắt đã sang tháng tám, Mục Thiên Thừa vẫn chưa xuất hiện, mỗi sáng Tô Nhạc đều đến quán ăn sáng đó từ sớm nhưng không còn gặp được anh nữa. Phòng tư vấn cũng luôn đóng cửa, nếu không phải là Tạ Nam hỏi đến thì cô đã nghi ngờ sự tồn tại của Mục Thiên Thừa rồi.
Có thể là do gần đây nhiều việc khiến cô không còn tỉnh táo nữa.
Buổi chiều, vụ án của Trịnh Thông ra tòa, mấy người vẫn như cũ đều đi dự thính.
Bởi vì kết quả kiểm tra máy móc chưa có, nên vụ án này liên tục bị hoãn xét xử, trong thời gian đó, hai bên cũng đã đàm phán nhưng đều không đạt được kết quả hài lòng.
Cuối cùng cũng có kết quả kiểm tra, tòa án mở phiên tòa.
Hôm nay Trịnh Thông vẫn mặc bộ vest tối màu, mái tóc hơi dài được buộc gọn sau đầu, lộ ra đôi mắt to.
Còn Tạ Nam ở bên cạnh, từ lúc vào chưa từng rời mắt khỏi Trịnh Thông.
Cuối cùng, với các chứng cứ mà Trịnh Thông đưa ra, anh ta đã thắng kiện.
Thực ra mọi người đều hiểu, khi có kết quả kiểm tra thì vụ án này đã định sẵn Trịnh Thông sẽ thắng.
Ra khỏi tòa án, mặt mày Trịnh Thông nhẹ nhõm, thời gian dài đằng đẵng này cuối cùng cũng kết thúc, tối nay có thể đi trả sách cho thư viện thành phố rồi.
Kết thúc phiên tòa vào khoảng 5 giờ, vừa ra ngoài là Tô Nhạc đã đi trước.
Chỉ còn lại Tạ Nam và Trịnh Thông.
Tạ Thiệu giữa chừng cũng có việc nên phải rời đi.
Từ sau hôm đó, Mục Thiên Thừa không xuất hiện nữa. Mà Tô Nhạc cũng không tìm kiếm, chỉ từng hỏi chủ quán ăn sáng, đối với câu hỏi của cô, ông chủ cũng không biết.
Ông không biết rõ về Mục Thiên Thừa lắm, quen anh cũng chỉ khoảng hai năm trước, khi anh nói rằng Thập Nhất có năng khiếu rồi anh dẫn thằng bé đi.
Ban đầu Tô Nhạc còn nghĩ xem nên xin lỗi như thế nào, nhưng sau này cô nghĩ kỹ lại, không gặp người đó nữa thì cuộc sống hiện tại của mình lại trở về như lúc trước thôi.
Cho nên cô không nghĩ đến chuyện xin lỗi nữa, chỉ tập trung làm tốt công việc của mình.
Trong thời gian này, mọi việc đã chuẩn bị gần xong, thời điểm cô tiếp nhận vụ án của Lý Tuyết thì đã đang trong quá trình kháng cáo rồi, bây giờ điều quan trọng nhất chính là thu thập chứng cứ chống lại Tôn Lập, một lần kết thúc vụ án luôn.
Trước khi tan làm cô đã nói chuyện với Lý Tuyết và biết rằng ngày mai Tôn Lập sẽ đi đâu.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tô Nhạc thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Rõ ràng là 5 giờ, nhưng thời tiết lại âm u như nửa đêm, hôm trước Tô Nhạc đã xem dự báo thời tiết, nên cô đem theo ô rồi đi ăn lẩu.
Trời lạnh, rất thích hợp.