Cô giận sao? Vậy thì nhất định là lỗi của anh rồi.
Mục Thiên Thừa quay đầu nhìn bóng dáng Tô Nhạc đang dần xa, cuối cùng biến mất sau cánh cửa. Bóng dáng nhỏ nhắn mảnh mai ấy khiến lòng anh thoáng qua một chút đau đớn.
Mục Thiên Thừa giơ tay xoa nhẹ lồ ng ngực.
Có chút đau.
Anh chậm rãi đi về phía trước, Tô Nhạc không đi ra ban công giống như lúc trước, Mục Thiên Thừa ngẩng đầu lên chăm chú nhìn ban công, tiến đến một góc đẹp rồi anh đứng lại.
Nếu cô xuất hiện, nhất định cô sẽ nhìn thấy anh ngay từ ánh mắt đầu tiên.
Nhưng chờ một lúc cũng không thấy cô xuất hiện.
Mục Thiên Thừa bỗng nhiên rất muốn bất chấp tất cả mà chạy lên, xem cô có còn giận không, nếu cô còn giận thì anh sẽ xin lỗi, xin lỗi cho đến khi cô hết giận mới thôi. Nếu cô không giận nữa thì anh sẽ mời cô ăn cơm, lúc trả tiền thì chia đôi.
Chưa có thêm thời gian suy nghĩ thì điện thoại anh đã reo lên trước.
Mục Thiên Thừa lấy ra nghe: “Thiên Quân.”
“Thừa, Thừa ca, anh mau, mau đến, mau lên…” Giọng nói bên kia rất gấp gáp.
“Thập Nhất, làm sao vậy? Cậu nói chậm thôi.” Thập Nhất luôn ít nói, ngay cả khi có điều gì không hiểu trong lúc tập luyện thì cậu ta cũng chỉ dùng tay ra hiệu, rất ít khi mở miệng. Lần này giọng nói của cậu ta gấp gáp như vậy, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
“Bọn họ, thi đấu, em và, Quân ca ở đây. Anh ấy, ngã xuống rồi, không tỉnh lại nữa.” Thập Nhất nói đứt quãng, Mục Thiên Thừa nghe hiểu rồi.
“Thập Nhất đừng sợ, cậu cúp máy rồi gọi cấp cứu đi, bây giờ tôi qua luôn đây.” Mục Thiên Thừa nhẹ nhàng nói, dặn dò Thập Nhất phải làm gì. Sau đó anh vừa đi ra ngoài vừa gọi điện đặt vé máy bay.
Lúc mở máy lại thì nhận được tin nhắn an toàn của Mục Thiên Quân và địa chỉ bệnh viện.
Nơi này không phải lần đầu anh tới, chỉ là, mỗi lần anh đều bận rộn thi đấu, thi đấu xong thì anh lại vội vã rời đi.
Chưa từng nghĩ đến bản thân còn có thể tới đây, thậm chí có chút lạ lẫm.
Anh đứng trước cửa phòng bệnh, bên trong đầy tiếng cười, đặc biệt là tiếng của Mục Thiên Quân lớn nhất. Chỉ là nghe có chút yếu ớt.
“Thừa ca.”
Phía sau đột nhiên có tiếng nói, yếu ớt nhỏ bé, Mục Thiên Thừa nghe ra đây là giọng của ai, anh quay đầu lại mỉm cười với cậu ta. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu ta thì anh không thể cười nổi.
Thập Nhất lúc nào cũng không có biểu cảm gì, ngay cả khi thành tích tập luyện kém nhất cũng không thấy biểu lộ gì, chỉ biết tập đi tập lại vô số lần. Bây giờ, cậu ta đứng trước mặt anh, cao 1m6, mắt đỏ hoe, rõ ràng là vừa khóc xong.
“Đừng sợ, không sao rồi.” Mục Thiên Thừa mở miệng, dang tay ôm Thập Nhất vào lòng.
Đứa trẻ này, hồi nhỏ đã có cuộc sống không dễ dàng gì, bé tí đã bị chẩn đoán là mắc chứng tự kỷ, sao có thể không khiến người ta đau lòng cho được.
Cửa phòng bị mở ra không báo trước, người bên trong đều ngẩn ra, sau đó cười lớn.
Lần đầu tiên thấy Thập Nhất để cho người ta ôm. Mọi người ồ ạt chạy lên, đều muốn thử xem cảm giác ôm Thập Nhất là như thế nào.
“Vào đi, đừng đứng ở cửa nữa. Thập Nhất, cậu qua đây để Quân ca ôm, Quân ca an ủi cậu.” Mục Thiên Quân trêu chọc.
“Không đứng đắn.” Buông Thập Nhất ra, anh bước vào phòng bệnh.
Mục Thiên Quân cười hề hề: “Em bệnh rồi mà anh còn mắng em à?”
“Bác sĩ nói sao?”
“Không sao hết.” Mục Thiên Quân tựa vào đó, vẻ mặt thản nhiên.
“Viêm dạ dày cấp tính.” Thập Nhất theo sau mở miệng nói nhỏ.
Mục Thiên Thừa nhíu mày: “Mục Thiên Quân, anh giao tất cả cho cậu là vì anh tin tưởng cậu, cũng tin rằng cậu có thể chăm sóc tốt cho bản thân, bây giờ cậu thế này là sao? Muốn anh quay lại à?” Anh thu lại nụ cười, giọng nói lạnh lùng.
Thấy người đứng trước thực sự giận rồi, Mục Thiên Quân ngồi thẳng dậy, vội vàng lắc đầu: “Anh, lần này là ngoài ý muốn, ngày hôm trước ăn nhầm đồ thôi.”
“Anh cậu học y đấy.”
“Thật mà, mấy ngày trước ngày nào em cũng tập luyện ăn uống không đúng giờ, hôm qua GT thắng một trận nên chúng em định ăn mừng, sau đó mới thế này. Sau này sẽ không như thế nữa.”
Mục Thiên Quân vội vàng giải thích. Anh ta biết Mục Thiên Thừa khó khăn đến mức nào khi đưa ra quyết định này, năm đó đội ngũ tan rã, cuối cùng lại trở thành kẻ thù với nhau. Những năm này anh khó chịu thế nào, anh ta đều hiểu rõ, làm sao có thể để anh quay lại đây rồi chịu đựng sự giày vò này chứ?
“Cậu tốt nhất nên cầu nguyện cho sức khỏe của cậu sau này luôn khỏe mạnh.”
“Đương nhiên đương nhiên.”
Mục Thiên Thừa rất ít khi tức giận, anh là người hòa nhã. Đối với mọi người cũng luôn nói cười, thỉnh thoảng nổi giận thì mọi người đều trốn xa. Anh nói muốn quay lại, so với người khác, bọn họ đều vui hơn hẳn, chỉ là... mỗi người có một lựa chọn khác nhau, không thể ép buộc.
Anh ở lại bệnh viện chăm sóc vài ngày, sau khi trận đấu kết thúc thì anh mới quay về.
Khi quay về đã là hơn mười ngày sau.
Không ngờ vừa về đã gặp được người mà anh luôn muốn gặp.
Người đó cầm một chiếc ô nhỏ màu đỏ, cúi đầu chậm rãi bước đi, đi sát vào lề đường, bước đi chậm chạp. Người đi đường xung quanh đều vội vã, sợ bầu trời u ám đó bất chợt đổ mưa.
Cũng không biết thế nào, vốn dĩ anh định quay lại lấy đồ của mình, nhưng bước chân anh lại bất giác đi theo, khoảng cách giữa anh và cô không xa không gần. Cả chặng đường Tô Nhạc luôn cúi đầu bước đi, chỉ nhìn thấy con đường trước mặt. Có vài lần Mục Thiên Thừa còn lo lắng người đi đường sẽ va vào cô, bên cạnh là những chiếc xe phóng nhanh qua, anh thực sự sợ cô bất cẩn bị thương.
Cuối cùng... vì quá lo lắng nên anh chạy vài bước lên phía trước rồi nắm lấy cô: “Tô Nhạc, nhìn đường.”
Đang buồn chán đếm gạch thì bị ai đó nắm lấy, phản ứng đầu tiên của Tô Nhạc là giãy giụa thoát ra, tới khi nhìn rõ người ở trước mặt thì cô mới dừng động tác lại.
Cô thật sự không ngờ mình lại gặp được Mục Thiên Thừa ở đây: “Sao anh lại ở đây?” Anh biến mất lâu như vậy, bỗng nhiên xuất hiện rồi túm lấy cô là sao?
Mục Thiên Thừa không nói gì, kéo Tô Nhạc vào bên trong, còn mình thì từ phía sau vòng lên đứng ở vị trí gần đường: “Đi ở đây quá nguy hiểm.”
Tô Nhạc dừng lại, không ngờ anh lại nói như vậy, cô dừng lại vài giây rồi mới trả lời: “Ồ, vậy thì qua đây đi.”
Nói rồi cô giơ tay kéo Mục Thiên Thừa đi vào bên trong, giữa chừng gặp một người đi ngược lại, Tô Nhạc ngẩn ra rồi đứng yên ở đó, buông ra không được mà lùi lại cũng không xong.
Vẫn là Mục Thiên Thừa cười xin lỗi người đối diện, sau đó anh giơ tay ra kéo cô đến bên mình.
“Vài ngày không gặp mà đã phản ứng chậm vậy rồi!” Câu này vốn là nói đùa, Mục Thiên Thừa cũng là cười nói, nhưng khi truyền vào tai Tô Nhạc vừa mới lấy lại tinh thần thì không phải như vậy!
“Chậm phản ứng vì tới tháng thì tôi làm gì được chứ?”
Sắc mặt cô còn rất hiển nhiên.
Ngược lại làm mặt Mục Thiên Thừa dần đỏ lên, đỏ tới tận mang tai.
Tô Nhạc không để ý đến sự thay đổi của Mục Thiên Thừa, cô đi vào vỉa hè rồi buông tay ra, tự mình bước đi.
Thời tiết này thích hợp ăn lẩu, nhưng hình như ở gần đây không có quán lẩu.
Tô Nhạc vừa đi vừa để ý xung quanh, đi một lúc cũng không tìm thấy quán nào. Đang định rẽ thì quay đầu nhìn thấy Mục Thiên Thừa ở bên cạnh: “Anh vẫn ở đây à?”
Câu nói bất ngờ của cô khiến Mục Thiên Thừa ngẩn ra một lúc rồi mới hiểu, Tô Nhạc chỉ mới phát hiện ra rằng anh vẫn ở đây từ nãy đến giờ. Đột nhiên anh không biết trả lời thế nào, cười khan một tiếng.
“Anh định về nhà à?” Tô Nhạc hỏi. Cô đã quen với việc thường xuyên gặp Mục Thiên Thừa rồi, không gặp mới là lạ.
“Trước khi về, có lẽ tôi sẽ đi ăn cơm trước.”
“À.” Tô Nhạc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Cô đứng ở góc phố chờ đèn đỏ rồi bước đi. Vừa đi được hai bước thì phát hiện bên cạnh không có ai, quay đầu lại thì thấy Mục Thiên Thừa vẫn đứng ở chỗ cũ: “Không phải muốn ăn cơm sao? Còn không đi à?”
Mục Thiên Thừa còn đang suy nghĩ cần cái lý do gì để ăn cơm cùng nhau thì nguyện vọng của anh đã trở thành hiện thực, anh mỉm cười gật đầu: “Đến đây.”
Đèn xanh còn ba giây trước khi hai người cùng nhau đứng ở lề đường đối diện. Tô Nhạc quay đầu tìm quán lẩu.
“Cô muốn ăn gì?” Mục Thiên Thừa hỏi, trên mặt không lộ vẻ gì, anh đứng ở vị trí gần đường, bảo vệ cô ở khu vực an toàn.
“Lẩu, nhưng tôi chưa tìm thấy quán.” Tô Nhạc giơ tay: “Tôi đang tính đổi món.”
Lẩu? Mục Thiên Thừa vẫn nhớ không lâu trước đây khi hai người cùng ăn lẩu, mặc dù không thích lắm, nhưng ăn gì không quan trọng, quan trọng là ăn cùng ai.
“Tôi biết một quán, nhưng hơi xa.” Mục Thiên Thừa đột nhiên nói, Tô Nhạc quay đầu lại, nhíu mày suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
“Được.”
Quán mà anh nói là hơi xa nhưng thực ra không xa lắm, hai người trước đó cứ đi vòng vòng, bây giờ đến quán lẩu đó chỉ mất hai mươi phút đi bộ.
Thời tiết không tốt, người ăn lẩu lại khá đông, khi hai người đến đó thì đã không còn chỗ ngồi nữa. Tô Nhạc nghiêng đầu nhìn vào trong một cái rồi quay người rời đi.
Mục Thiên Thừa đi theo sau, còn chưa vào quán mà Tô Nhạc đã quay người đi ra ngoài, anh có chút không hiểu nên giơ tay kéo cô lại: “Sao thế?”
“Đổi quán thôi, hết chỗ rồi.”
Mục Thiên Thừa ôm trán, chẳng phải nói là phản ứng chậm sao? Tốc độ quay người này đúng là không ai sánh bằng!
“Được.”
Mục Thiên Thừa đáp lại. Sau đó hai người đi sang bên cạnh ăn bún thập cẩm cay.
So với bún thập cẩm cay thì Mục Thiên Thừa cho rằng lẩu có lẽ là lành mạnh hơn bún thập cẩm chay một chút… nhỉ?
Trả tiền xong, hai người quay lại chỗ ngồi chờ.
Bún thập cẩm cay rõ ràng không có nhiều món rau như lẩu, hai người chọn nhiều nhất chính là rau xanh.
Tô Nhạc vốn không thích ăn thịt, nhưng thấy Mục Thiên Thừa cũng chọn giống mình thì cô cảm thấy hơi kỳ lạ: “Anh không thích ăn thịt à?”
Mục Thiên Thừa đang cẩn thận lau đũa thì đột nhiên dừng tay lại, không ngờ Tô Nhạc biết anh thích ăn thịt. Dừng vài giây rồi anh lại thản nhiên tiếp tục động tác: “Ăn cả thịt và rau mới lành mạnh.”
“Nhưng anh không chọn thịt.”
“...”
Anh có thể nói với Tô Nhạc rằng anh không tin tưởng thịt ở đây được không?
Mục Thiên Thừa cong nhẹ ngón tay út, tiếp tục động tác trên tay: “Tôi không thấy thích món nào cả.”
Tô Nhạc phản ứng chậm gật đầu rồi lại cúi đầu nhìn bát đũa trước mặt mình.
Một lát sau có một đôi tay tiến đến, lấy bát đũa của cô đi, ánh mắt Tô Nhạc dõi theo, thấy Mục Thiên Thừa lại lấy một tờ giấy khác cẩn thận lau bát đũa cho cô.
“Tôi lau rồi.” Tô Nhạc nói rồi chỉ vào bát đũa trong tay Mục Thiên Thừa.
Người nọ nghe xong thì dừng động tác lại, sắc mặt vẫn bình thường: “Lau lại lần nữa có sao không?”
Tô Nhạc lắc đầu.
“Số 76 xong rồi.”
Nhân viên gọi lớn, Tô Nhạc giơ tay lên: “Của tôi.” Nói xong thì cô đứng dậy đi.
Thở dài một hơi, anh cúi đầu đặt bát xuống, nhanh chóng lấy ra một tờ giấy và lau khô mồ hôi lòng bàn tay mình.
Lại ngẩng đầu lên thì người kia đã trở về, trong tay đang cầm một chiếc bát sứ màu xanh nhạt.
“Cẩn thận, nhìn đường.” Mục Thiên Thừa không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Đối phương gật đầu, bước vài bước đến, đặt bát lên bàn rồi ngồi xuống: “Nhanh lên đi, đến lượt anh rồi.”
Đợi Mục Thiên Thừa bưng bát bún thập cẩm cay trở về, Tô Nhạc đã ngồi ngay ngắn đang nhìn chằm chằm vào món ăn trước mặt.
“Sao thế?” Mục Thiên Thừa hỏi.
“Anh nhanh lên, tôi đói lắm rồi.” Tô Nhạc chu môi, đôi mắt to nhìn Mục Thiên Thừa.
Cô đang đợi anh sao? Mục Thiên Thừa mỉm cười đặt bát xuống: “Ăn thôi!” Người đối diện tuy là hàng ngày trên mặt ít biểu cảm tới đáng thương, cũng thỉnh thoảng nói chuyện cũng cực kỳ ít, nhưng mà nhiều hành động vô thức của cô lại làm trái tim anh rung động, dần dần lún sâu.