May Mắn Gặp Được Em - Hi Cố

Chương 21

Buổi sáng, lúc Tô Nhạc tới văn phòng luật thì mọi người đã có mặt đầy đủ.

Tạ Nam nhìn thấy Tô Nhạc bước vào thì khuôn mặt vốn đang lo lắng lập tức chuyển thành vui mừng rồi lao đến.

Tô Nhạc không kịp tránh né, nhìn Tạ Nam trong lòng mình rồi hỏi: “Trời sập rồi hả?”

“Em lo cho chị lắm, chị Nhạc.” Tạ Nam ngẩng đầu, ánh mắt long lanh nhìn Tô Nhạc: “Đến giờ mà chị còn chưa tới, gọi điện thoại cũng không ai nghe, em sợ chết mất!”

Sắc mắt Tạ Nam lộ ra sợ hãi khiến Tô Nhạc bật cười: “Chị có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Tô Nhạc vỗ nhẹ Tạ Nam bảo cô ấy buông ra rồi đi về chỗ ngồi của mình.

Tạ Nam theo sau: “Tại sao hôm nay chị đến muộn vậy?”

“À, chị lỡ chuyến xe.” Tô Nhạc cúi đầu, nhanh chóng chớp chớp mắt trả lời.

Tại sao lại đến muộn? Là vì không muốn gặp Mục Thiên Thừa.

Tối hôm qua hai người ăn tối xong, lần này cũng chia đều, không có bất kỳ tranh cãi nào cả.

Sau bữa ăn, hai người đi dọc theo con đường chờ xe.

Tô Nhạc đi bên trong, cúi đầu nhìn đường, không nói gì. Khi ngẩng đầu lên thì người bên cạnh đã dừng bước. Tô Nhạc cũng dừng lại, khẽ cắn môi: “Xin lỗi.”

Hai tiếng “xin lỗi” vang lên cùng lúc.

“Là tôi đã quá lời.” Tô Nhạc lên tiếng giải thích.

“Không.” Mục Thiên Thừa không ngờ Tô Nhạc lại xin lỗi vì chuyện ngày hôm đó, anh vừa ngạc nhiên vừa nhanh chóng lắc đầu phủ nhận: “Là tôi vượt quá giới hạn.”

Tô Nhạc nhìn Mục Thiên Thừa, vẻ mặt người nọ bình tĩnh, kể cả lắc đầu phủ nhận cũng vậy. Cảm giác xa cách không nói nên lời.

Đây là lần đầu tiên Tô Nhạc cảm thấy khó chịu trong lòng tới vậy. Không biết vì sao nhìn nét mặt của anh, cô lại có chút tức giận.

“À.” Tô Nhạc đáp lại: “Tôi còn tài liệu chưa xem xong, tôi đi trước đây.”

Không chờ Mục Thiên Thừa nói thêm lời nào, cô chỉ muốn rời khỏi đó ngay lập tức, không muốn nhìn thấy khuôn mặt đó nữa. Vừa đúng lúc có xe tới, cô trực tiếp ngăn xe lại rồi rời đi.

Tô Nhạc làm việc, mọi sự tùy tâm.

Lúc đó rời đi cô cũng không hề hối hận, cho đến sáng hôm sau mới cảm thấy không ổn, lúc đó cô thật sự quá bất lịch sự rồi.

Cô lăn qua lăn lại trên giường, che mặt lại: “Tô Nhạc, mày thật không biết điều.”

Dù không có gì, nhưng Tô Nhạc vẫn không muốn gặp Mục Thiên Thừa, vì cô sợ xấu hổ.

Tạ Nam tâm tư đơn thuần, Tô Nhạc nói lỡ xe nên đến muộn, cô ấy lập tức tin. Nhìn thấy đối phương ngồi xuống, cô ấy cũng kéo ghế lại ngồi bên cạnh.

“Có chuyện gì vậy?” Tô Nhạc hỏi. Thường thì khi Tạ Nam có chuyện cần nhờ vả, cô ấy đều có biểu cảm nịnh nọt này.

“Hì hì, chị Nhạc, chị có nhận vụ ly hôn nhỏ không?”

Tô Nhạc nhíu mày: “Ly hôn vốn dĩ là chuyện lớn, sao lại phân biệt lớn nhỏ?”

Biết mình nói sai, Tạ Nam vội vàng sửa lời: “Em nói sai rồi, nói sai rồi, vậy chị có nhận vụ ly hôn không?”

“Để chị xem thời gian đã.” Tô Nhạc lấy sổ ra ghi chép.

“Em đã xem giúp chị rồi, chắc chắn có thời gian.” Tạ Nam khẳng định, Tô Nhạc nhìn cô ấy với vẻ mặt khó hiểu: “Nói đi, có chuyện gì xảy ra?”

“Chuyện của bạn em, nhưng chị đừng nói với ai nhé!”

“Chị có giống loại người đó sao?”

Tạ Nam lắc đầu: “Chị Nhạc đáng tin nhất.”

Sau khi Tạ Nam kể lung tung hết nửa giờ, Tô Nhạc đã hiểu rõ rồi.

Bây giờ có rất nhiều bạn trẻ thích kết hôn vào những ngày đặc biệt, bạn của Tạ Nam là bạn cùng phòng của cô ấy, có người yêu sáu năm rồi, hai bên gia đình cũng đã đồng ý rồi chọn một ngày đặc biệt trong năm nay để đi đăng ký kết hôn.

Chuyện này Tô Nhạc cũng biết, báo chí đưa tin rằng ngày đó khắp nơi toàn là lời cầu hôn và kết hôn. Điều này làm Tô Nhạc rất khó hiểu, vào tháng một lạnh giá thế mà còn đi xếp hàng đăng ký, không phải là đi chịu tội à?

Sau khi đăng ký, hai người mua một căn nhà trong thành phố rồi cùng chuyển ra khỏi ký túc xá để sống chung.

Bạn học nhìn họ đều rất hâm mộ.

Cho đến cuối tháng ba, hai người cãi nhau, bạn của Tạ Nam chạy về ký túc xá ở, một tuần sau, người bạn trai đến tìm và đòi ly hôn, nói rằng hai người không hợp nhau.

Nhà gái cũng là người cứng đầu, vừa tức giận là hai người đã dẫn nhau đến cục dân chính ly hôn ngay lập tức.

Nhà là do nhà gái bỏ tiền mua, còn nội thất là do nhà trai.

Ly hôn xong, cô gái mới nhận ra tính nghiêm trọng của việc này, nên cũng không dám nói với gia đình. Cho đến lễ Đoan Ngọ, cô gái về nhà thì gia đình mới biết.

Ban đầu chuyện này cũng chẳng có gì, ly hôn rồi thì còn có thể gây ra chuyện lớn gì chứ?

Kết quả là, không lâu sau đó thì gia đình chàng trai đến đòi lại tiền cưới. Gia đình cô gái khá giả, không quan tâm đ ến số tiền đó nên cũng trả lại.

Nhà là do nhà gái mua, còn ở gần trường học nữa, bố mẹ cô gái nghĩ đã ly hôn rồi nên bảo bên nhà trai dọn ra ngoài.

Lúc này cô gái mới nhận ra đối phương là kẻ cặn bà. Đã đòi lại tiền cưới rồi mà còn không muốn trả lại nhà. Khi kết hôn, nhà đó đứng tên chàng trai, mà cô gái cũng không để ý đến, nghĩ rằng nếu như sống cùng nhau cả đời thì không cần tính toán nhiều như thế. Không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Nghe đến đây, Tô Nhạc đã hiểu đại khái: “Bạn em muốn kiện gì? Hai người đã ly hôn rồi, không thuộc phạm vi kiện tụng ly hôn nữa.”

“Chị nghe em nói hết đã!” Tạ Nam bảo Tô Nhạc đừng vội hỏi, tiếp tục nói: “Bạn em thấy chàng trai đòi lại tiền cưới mà không trả nhà, tức giận quá nên kiện anh ta tội lừa đảo hôn nhân.”

“Nói cho cùng vẫn là vấn đề chia tài sản.”

“Vậy phải làm sao ạ?” Tạ Nam hỏi: “Bạn em thiệt thòi quá, căn nhà đó cũng phải hai triệu tệ chứ ít gì.”

“Em hỏi bạn em xem căn nhà là mua trước hay sau khi kết hôn? Bố mẹ cô ấy mua nhà cho hai bên, hay là tặng riêng cho con cái mình?” Tô Nhạc ngồi thẳng người dậy, nói nhanh.

“Đợi đã, đợi đã.” Tạ Nam hô dừng lại: “Em ghi âm lại đã.”

“Nếu bố mẹ cô ấy có thể chứng minh căn nhà là tặng riêng cho con gái thì không thể coi là tài sản chung sau hôn nhân được.”

“Em sẽ đi hỏi.” Tạ Nam cầm điện thoại ra ngoài ban công.

Thấy không, ly hôn thật rắc rối.

Đôi khi còn rắc rối hơn kết hôn.

Tô Nhạc thở dài, mỗi ngày đều tiếp xúc với những vụ kiện ly hôn, còn chưa gặp được người để gửi gắm thì cô đã thất vọng về hôn nhân trước rồi.

Tiếng rung nhẹ trên bàn đã kéo Tô Nhạc trở về thực tại.

Cô cầm điện thoại lên xem.

“Ngày 11 về nhà không?”

Nhìn thoáng qua, Tô Nhạc biết ngay là mẹ cô, Lý Á: “Con xem tình hình đã.”

Chẳng mấy chốc, đối phương đã trả lời: “Đừng lo, lần này không giới thiệu đối tượng hẹn hò mới cho con đâu. Lâu rồi con không về, mẹ và bố nhớ con lắm. Vừa hay Tô Dương cũng về.”

Tô Nhạc nhíu mày, Tô Dương, anh trai khác bố khác mẹ với cô, vẫn luôn sống ở nước ngoài.

Dường như lâu lắm rồi cô chưa về nhà, cũng lâu lắm rồi không gặp Tô Dương.

Cô nhanh chóng trả lời Lý Á rồi đặt điện thoại xuống.

Ngẩng đầu lên lập tức thấy Tạ Nam đã trở lại, môi cô ấy chu lên: “Cô ấy nói không có chứng cứ, lúc đó chỉ nói miệng thôi.”

“Nếu như không thể chứng minh thì chỉ còn cách nhờ cơ quan định giá tài sản đánh giá theo giá thị trường thôi, sau đó bảo bên kia đền bù tổn thất thỏa đáng.”

“Chỉ có cách đó thôi.” Tạ Nam thở dài: “Sao em không học ngành này chứ!”

“Đừng bao giờ.” Tô Nhạc ngắt lời giấc mơ không thực tế của cô ấy.

“Tại sao?”

“Nó sẽ khiến em thất vọng về hôn nhân đấy. Chắc chắn Trịnh Thông không muốn trở lại làm cẩu độc thân đâu.”

“...”

Trịnh Thông đi vệ sinh thì nghe thấy, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì.

“Chị Nhạc? Thật sự không được ạ?”

Tạ Nam không ngừng hỏi đi hỏi lại.

Tô Nhạc dừng gõ bàn phím, ngẩng đầu lên nghiêm túc trả lời: “Về vấn đề phân chia tài sản thì chị không rành lắm, hơn nữa, chị còn có vụ án khác rồi.”

Tô Nhạc chỉ vào vụ án của Lý Tuyết.

“Chuyện đó đến tháng mười một mà, không vội không vội. Vụ của bạn em nhanh thôi ạ.”

“Nghe em nói là chị biết sẽ kéo dài rồi đấy, không dưới ba phiên tòa đâu.”

“...”

Cuối cùng cô vẫn không đồng ý, nhưng Tô Nhạc lại giới thiệu một sư huynh trong trường cho cô ấy, nghe nói là rất giỏi về phương diện này.

Trước giờ ăn trưa, hai người ở phòng trong đi ra. Hai người bên ngoài rất ngạc nhiên khi thấy hai người cuồng công việc nghỉ làm sớm.

Tạ Nam há hốc mồm: “Xong rồi, văn phòng chúng ta hết việc làm rồi ạ?”

Một câu nói, nhận về hai cái lườm.

Tạ Thiệu: “Buổi chiều anh còn phải tới sở cảnh sát lấy tài liệu.”

Trịnh Thông: “Anh đói quá, sáng nay chưa ăn.”

Tô Nhạc cúi đầu nhìn tài liệu trong tay rồi lại nhìn ba người đang trông mong kia, cuối cùng cô vẫn đặt tài liệu xuống: “Đi thôi, đi ăn cơm.”

Cả nhóm người đi xuống dưới.

Tạ Nam có tình yêu lớn với đồ ăn, như một thiếu nữ ở trong tình yêu nồng nhiệt, hơn nữa là, mãi mãi yêu tha thiết.

Tô Nhạc và Tạ Thiệu đi sau, hai người kia đi trước.

Nhìn Tạ Nam hoạt bát, cô lên tiếng: “Đã lớn rồi, phải biết mình đang làm gì.”

“Dù lớn thì trong mắt tôi vẫn là trẻ con.” Tạ Thiệu nói, mắt nhìn thẳng phía trước.

“Tô Nhạc.”

Tô Nhạc còn đang muốn nói tiếp thì đột nhiên bị giọng nói ở phía sau bất ngờ gọi lại, cô quay đầu lại nhìn, Mục Thiên Thừa đang đứng ở cửa phòng tư vấn, trong tay cầm thứ gì đó.

Khóe miệng cô giật nhẹ: “Anh Mục.”

“Sáng nay sao cô không đi ăn sáng?” Anh hỏi. Mỗi từ nói ra là lại tiến lên một bước.

Hết câu, khoảng cách giữa hai người chỉ còn 1m.

“Chúng tôi đi trước.” Tạ Thiệu lên tiếng, dẫn hai người vẻ mặt tò mò rời đi.

“À.”

Lo lắng ban đầu đã bị một chữ “à” của Tô Nhạc phá vỡ, anh cười không thành tiếng: “Tôi đang hỏi tại sao cô không đi ăn sáng, cô à là sao?”

“Tối qua tôi ăn nhiều quá.”

“Chuyện này có liên quan gì?”

“Buổi sáng tôi không đói.”

“Tô Nhạc, tôi là bác sĩ tâm lý đấy.”

“Tôi biết.” Tô Nhạc ngẩng đầu: “Nhưng anh không biết đọc suy nghĩ mà. Tôi không đi ăn sáng chỗ đó, chẳng lẽ không đi chỗ khác được à?”

Mục Thiên Thừa vẫn cười, nhưng lần này khóe miệng đã hạ xuống: “Tôi hiểu rồi.”

Giọng anh trầm trầm. Cảm giác tối qua lại trở lại, khiến Tô Nhạc cảm thấy khó chịu. Cô chỉ vào đồ trong tay anh: “Đó là cho tôi à?”

“Đúng vậy.”

“Vậy đưa tôi đi.” Tô Nhạc đưa tay ra. Mục Thiên Thừa nghe vậy thì ngẩng đầu lên, thấy tay cô chìa ra thì mắt anh sáng lên, khóe miệng cũng cười trở lại: “Tặng cô.”

“Cảm ơn.” Cô nói. Đồ trong tay ấm áp, Tô Nhạc có thể tưởng tượng ra được khi nó còn nóng hổi: “Anh ăn chưa?”

Cô hỏi. Bàn tay trống không túm nhẹ gấu áo rồi nhanh chóng thả ra, không để lại dấu vết.

“Chưa.” Mục Thiên Thừa lắc đầu.

“Cùng ăn nhé? Với, đồng nghiệp của tôi.” Tô Nhạc chỉ về phía sau: “Ba người vừa rời đi đó.”

Mục Thiên Thừa gật đầu: “Cảm ơn, tôi cũng không ngại.”

Bình Luận (0)
Comment