May Mắn Gặp Được Em - Hi Cố

Chương 25

Đến giờ, Tô Nhạc vẫn tan làm như bình thường, chào hỏi rồi tạm biệt mọi người như thường ngày.

Dù sao thì cuộc tranh luận của hai người cũng chỉ là vấn đề về vụ án, không ảnh hưởng đến mối quan hệ ngoài công việc. Tô Nhạc không biết Tạ Thiệu nghĩ thế nào, ít nhất là cô nghĩ như vậy.

Chỉ nhận được phản hồi từ Trịnh Thông và Tạ Nam, Tô Nhạc gật đầu, cầm lấy túi xách và rời đi.

Tô Nhạc biết lần này mình có chỗ không đúng, nhưng vào lúc đó, khi nhìn thấy ba chữ ký tên dưới tin nhắn thì cô đã cảm thấy vô cùng an tâm. Trong lĩnh vực này, Mục Thiên Thừa am hiểu hơn cả Tô Nhạc và Tạ Thiệu. Vậy nên, trong tình huống đó, nếu không cầu cứu thì cô biết phải làm sao đây?

Vừa bước xuống lầu đã gặp ngay Mục Thiên Thừa đang đứng cách đó không xa.

Tô Nhạc gật đầu chào hỏi.

“Cãi nhau à?” Mục Thiên Thừa lên tiếng hỏi, tiến vài bước về phía Tô Nhạc.

“Ừm.”

“Có thể có chỗ không đúng, nhưng dù sao đó cũng là lựa chọn trong lúc gấp rút, không nên cãi nhau.”

Tô Nhạc gật đầu: “Từ một vụ kiện đơn giản ban đầu đã trở thành phức tạp như thế này. Tạ Thiệu cũng không dễ chịu gì, tôi hiểu mà.” Tô Nhạc cúi đầu nói chậm rãi. Khi ngẩng đầu lên, Mục Thiên Thừa đã ở ngay trước mắt. Cô bỗng nhớ đến tin nhắn vào buổi chiều: “Tìm tôi có chuyện gì không?”

“Không có việc gì thì không thể tìm cô à?” Mục Thiên Thừa cười hỏi: “Cuối tuần có thời gian không? Bạn tôi giới thiệu một nhà hàng ăn rất ngon.”

Đây là lời mời sao? Tô Nhạc chớp mắt: “Chắc là không bận việc gì.”

“Vậy cô có muốn đi không?” Mục Thiên Thừa hỏi.

“Có.”

“Cuối tuần tôi sẽ liên lạc với cô.” Anh mỉm cười, nói với Tô Nhạc. Thời tiết tháng chín rất đẹp, bầu trời lúc hoàng hôn nhuốm một màu đỏ rực, hai người đứng đối diện nhau, cùng nhau mỉm cười.

“Tôi đói rồi.” Tô Nhạc bỗng dưng thốt lên một câu khi không tìm ra được lời nào để nói: “Nếu không tìm quán ăn tối thì tối nay tôi sẽ đói bụng mất.”

“Đi thôi.” Nói xong, anh xoay người lại, lùi một bước và đứng bên cạnh Tô Nhạc.

“Vâng.”

Tô Nhạc gõ nhẹ ngón tay, có chút lạ lùng sao lại thành ra thế này nhỉ? Ý của cô rõ ràng là cô đói rồi nên muốn đi ăn, nếu không còn gì nữa thì cô sẽ đi trước. Sao đột nhiên lại thành hai người cùng nhau đi ăn vậy?

Quay đầu nhìn lại, cô thấy Mục Thiên Thừa đang mỉm cười đi bên cạnh mình. Quay đầu lại nhìn đường, cô tự hỏi rằng tại sao người này lúc nào cũng vui vẻ thế nhỉ?

Mục Thiên Thừa dẫn cô đến một nhà hàng Quảng Đông.

Về ẩm thực Quảng Đông, Tô Nhạc không hiểu biết nhiều và cũng không kén chọn, chỉ cần ngon là được.

Ăn xong, họ vẫn đi bộ đi dạo để tiêu hóa thức ăn. Trong suốt thời gian đó, Tô Nhạc không nói lời nào.

Mục Thiên Thừa cũng không chủ động, cho đến khi cô xuống xe và rời đi.

Biết cô không thoải mái trong lòng nên Mục Thiên Thừa không cố làm rõ, cũng không có ý định hỏi thêm, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh cô.

Nhìn cô xuống xe rồi rời đi, ánh mắt anh nhìn theo mãi không rời. Nếu không phải buổi chiều anh nhắn tin cho cô thì không biết cô sẽ đối phó như thế nào? Lúc đó, đối diện với người như Lâm Thông, chắc chắn cô rất sợ. Anh có thể nghe ra được giọng cô run lên khi nói chuyện, nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh mà lặp lại từng lời của anh.

Một cô gái nhỏ bé như vậy, khiến cho anh đau lòng.

Lúc sáng sớm, Tô Nhạc còn chưa dậy thì điện thoại đã reo.

Cô dụi mắt rồi cầm lấy điện thoại.

“Alo, tôi là Tô Nhạc.”

“Mau đến bệnh viện, Lâm Thông xảy ra chuyện rồi.”

Tô Nhạc bị đánh thức nên đầu óc vẫn còn hơi mơ màng, nhưng khi nghe thấy tên Lâm Thông thì cô đã biết ngay người gọi là ai. Cô vội vàng đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng đứng dậy đi rửa mặt.

Khi cô đến bệnh viện thì Tạ Thiệu đã có mặt ở đó rồi.

“Sao rồi?” Tô Nhạc hỏi rồi dựa vào tường để thở.

“Không biết nữa, đang cấp cứu.” Tạ Thiệu nói, nhớ đến chuyện hôm qua thì cảm thấy hơi ngượng ngùng, nên anh ta lại quay lại trước cửa phòng phẫu thuật.

“Chuyện hôm qua em cũng có chỗ không đúng.” Tô Nhạc mở miệng nói, không hề né tránh.

Rất nhiều chuyện đều là như vậy, nếu Tô Nhạc nghĩ rằng mình đúng thì tuyệt đối cô sẽ không thay đổi, nhưng nếu sai hoặc không đúng thì cô sẽ trực tiếp thừa nhận, không mập mờ.

Cô thẳng thắn như vậy khiến Tạ Thiệu có chút xấu hổ, khẽ ho một tiếng: “Lúc đó tình huống gấp rút, lựa chọn của em cũng là có lý do. Tôi đã nghĩ lại rồi, em làm không sai, nhưng lần sau đừng như vậy nữa.”

Tô Nhạc mỉm cười gật đầu: “Ừm.”

Hai người đều không biết tại sao Lâm Thông lại tự hại mình, rõ ràng hôm qua Lâm Thông còn rất đáng sợ, tại sao chỉ sau một đêm lại thành ra thế này?

Không đợi được bao lâu, cửa phòng phẫu thuật đã mở ra.

Người nhà và cảnh sát tiến đến hỏi thăm, Tạ Thiệu cũng qua đó, chỉ còn lại Tô Nhạc đứng cách đó không xa, cô nắm chặt tay, ký ức xưa tràn về.

Lúc đó, cô cũng đứng ở góc độ này, nhìn thấy bà ấy được đẩy ra bởi nhân viên y tế, trên người phủ tấm khăn trắng.

Bỗng dưng cô rất muốn có ai đó nắm lấy tay và an ủi mình, nhưng không có ai, không ai cả. Cả hành lang dường như chỉ còn lại một mình cô, lạnh lẽo khắp nơi.

“Tô Nhạc.”

Một tiếng gọi không nặng không nhẹ kéo cô về thực tại, Tô Nhạc quay đầu lại, nhìn Tạ Thiệu với vẻ lo lắng: “Lâm Thông sao rồi?”

“Em không sao chứ?” Tạ Thiệu hỏi, mấy lần đến bệnh viện gần đây, sắc mặt Tô Nhạc đều không được tốt.

“Em không sao mà.”

“Đi thôi, Lâm Thông không sao, chỉ là mất máu quá nhiều.” Tạ Thiệu trả lời.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Tô Nhạc hỏi, cô thực sự cảm thấy lạ.

“Đợi chút nữa hỏi bác sĩ đi, bây giờ cũng không nói rõ được.”

Đợi đến khi Lâm Thông tỉnh lại và tâm trạng đã ổn định rồi thì Tô Nhạc và Tạ Thiệu mới rời khỏi bệnh viện, trở về văn phòng luật.

“Lâm Thông thật là kỳ lạ!”

Nghe xong lời kể của Tạ Thiệu, Tạ Nam chỉ có một câu bình luận.

“Ai mà biết anh ta nghĩ gì!” Tô Nhạc nhún vai rồi dùng chân đẩy mình trở lại chỗ ngồi.

Buổi chiều, nhân lúc Lâm Thông còn chưa tỉnh, hai người đã đi gặp bác sĩ để hỏi chuyện.

Trong những ngày ở bệnh viện, Lâm Thông đều uống thuốc đúng giờ, nhưng tối qua khi bác sĩ đến kiểm tra thì thấy anh ta đã ngủ, nghĩ rằng chờ anh ta tỉnh lại rồi mới cho uống thuốc.

Đến nửa đêm, y tá đi kiểm tra phòng nhưng cũng không thấy anh ta tỉnh.

Sáng nay bác sĩ đến kiểm tra phòng mới phát hiện có điều bất thường, lúc đó chân của Lâm Thông đã bị rách nát một nửa, gần cửa sổ đều là mảnh thịt, anh ta bị mất máu nhiều đến mức ngất xỉu.

Tô Nhạc xoa trán, nhìn Tạ Thiệu đang ngồi cách đó không xa. Lần này anh ta thực sự đã nhận một vụ kiện rắc rối rồi.

Còn cho rằng sự việc đến lúc này đã có quá nhiều biến cố rồi, giờ chỉ còn chờ kết quả giám định tâm thần và phán quyết của phiên tòa thôi thì lại xảy ra chuyện.

Tô Nhạc vốn là giúp đỡ vì lý do của Tạ Thiệu, kết quả đến giờ vẫn chưa từng gặp nguyên cáo.

Buổi chiều, hai người đi lấy kết quả giám định, vừa từ bệnh viện trở về đã nghe nói rằng nguyên cáo Tôn Nghiên chết rồi, tự tử bằng cách nhảy lầu, bây giờ trên mạng đầy tin tức về cô ta.

Kết quả này hoàn toàn làm họ sốc, mãi không thể bình tĩnh lại được.

“Sao lại thế này?” Tô Nhạc nhìn màn hình đầy tin tức, tay cầm chuột run run.

Tạ Thiệu nhìn màn hình máy tính mãi mà không nói gì, anh ta không ngờ lại như vậy!

Vụ kiện hình sự này, cuối cùng lại thành ra thế này là điều không ai ngờ tới.

Hình ảnh trên tin tức, Tôn Nghiên ngã gục trên đường đá, khắp người đầy máu, dưới người là vũng máu đỏ thẫm, Tô Nhạc nhìn mà thấy buồn nôn. Trước đây khi xem phim thấy cảnh đẫm máu gì cũng không sao, bởi vì cô biết đó là giả, nhìn một cái là xong. Còn bây giờ, chuyện thực sự đã xảy ra ở ngay bên cạnh cô, cho nên cô có chút không thể chấp nhận được.

Quay đầu lại, cô thấy Tạ Thiệu từ trong phòng bước ra rồi ngồi xuống sô pha với vẻ mệt mỏi.

Đến hiện tại, cũng không ai ngờ rằng chuyện lại thành ra như thế này.

Sau khi tan làm cũng không có tâm trạng ăn, cho nên Tô Nhạc trực tiếp bắt xe về nhà.

Bố của Lâm Thông làm việc trong chính phủ, mẹ là cổ đông lớn của một công ty niêm yết. Sau khi chuyện này bại lộ, cả gia đình anh ta đều cố gắng đè xuống, nhưng sự việc đã phát triển đến mức không thể đè xuống được nữa rồi.

“Bây giờ theo giờ Bắc Kinh là 18:30, chúng tôi đang ở bệnh viện Nhân Dân, bây giờ vợ của Lâm Thông, là Tôn Nghiên đã được tuyên bố tử vong. Theo thông tin có được, do Lâm Thông phạm tội, Tôn Nghiên ly hôn không thành nên đã chọn cách này để kết thúc…”

Tô Nhạc tắt tivi đi rồi xoa trán. Từ chiều đến giờ, tin tức Tôn Nghiên tự tử đã tràn ngập trên mạng, trên tivi cũng đầy ra đấy.

Tất nhiên Tô Nhạc biết sự việc này ảnh hưởng rất lớn, nhưng hiện tại lại không biết phải làm sao.

Sau khi tắm xong, cô nhận được tin nhắn của Tạ Thiệu. Rất ngắn gọn: “Vụ kiện kết thúc.”

Tô Nhạc do dự một chút rồi gọi lại: “Còn chưa xử mà?”

“Lâm Chính Đình đã đè xuống rồi, bệnh viện cũng đưa ra chứng minh rằng Lâm Thông có vấn đề tâm thần, vài ngày nữa sẽ đưa đi điều trị ở bệnh viện tâm thần.” Tạ Thiệu giải thích ngắn gọn, giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi không thể diễn tả nổi.

Dù không có chuyện Tôn Nghiên tự tử, thì sớm hay muộn gì Lâm Thông cũng sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

“Vụ kiện kết thúc rồi, anh hãy nghỉ ngơi một thời gian đi, đi du lịch thư giãn, văn phòng vẫn còn em và Trịnh Thông mà.” Tô Nhạc nói, vụ kiện này đã tiêu tốn nhiều công sức của Tạ Thiệu. Đến hiện tại, với sự thay đổi lớn như vậy, không phải ai cũng có thể chấp nhận được. Tạ Thiệu cũng cần được thư giãn.

“Để sau đi.” Tạ Thiệu trả lời qua loa: “Muộn rồi, ngủ đi, chúc ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Cúp điện thoại rồi nhưng cô vẫn cảm thấy không yên tâm nên lại gọi cho Tạ Nam: “Tâm trạng của anh em không được tốt, bảo anh ấy ở nhà nghỉ ngơi vài ngày đi.”

“Chuyện thành ra thế này, ai cũng không muốn mà!” Giọng nói Tạ Nam đầy bất lực: “Em đoán là anh ấy cũng không đến làm việc đâu, bây giờ anh ấy đang uống rượu.”

“Đừng để anh ấy uống nhiều quá.”

“Được, em sẽ khuyên anh ấy ngay.” Tạ Nam nói, chuẩn bị cúp điện thoại. Tô Nhạc kịp thời ngăn lại: “Thôi, để anh ấy uống đi. Gần đây anh ấy cũng áp lực nhiều rồi.”

Cô cúp điện thoại rồi nằm trên giường không ngủ được.

Thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, dù Tạ Thiệu có trưởng thành đến đâu thì cũng không thể chịu đựng nổi? Trước kia là chuyện của Mễ Tiếu, bây giờ là Lâm Thông. Hết chuyện này đến chuyện khác, chắc chắn anh ta không thể chịu nổi.

Tối qua nghĩ ngợi lung tung quá nhiều, sau đó Tô Nhạc cũng không biết mình ngủ từ lúc nào. Sáng sớm thức dậy, cô cảm thấy đầu đau nhức, xoa xoa mấy cái thì mới thấy đỡ hơn.

Sau khi ăn sáng xong, cô đăng nhập vào QQ thì thấy nhóm đang trò chuyện sôi nổi, sắp đến ngày Quốc Khánh, mọi người đang bàn nhau đi chơi ở đâu. Tô Nhạc nhìn trộm được một lúc thì bị phát hiện.

Bị hỏi về kế hoạch vào ngày Quốc Khánh, Tô Nhạc nhớ đến lời Lý Á: “Mình sẽ về nhà, mẹ mình nhớ mình rồi. Anh mình năm nay về rồi.”

Nhắc đến Tô Dương, mấy người trong nhóm càng phấn khích hơn.

“Anh trai thanh mai trúc mã về rồi sao?”

“Nhớ gửi ảnh cho mình nhé.”

“Tô Nhạc, anh trai cậu có bạn gái chưa?”

“Anh thanh mai trúc mã có chê bạn gái ngực nhỏ không?”

“Cần đối tượng hẹn hò không? Mình không ngại đâu.”

“...”

Những người này...

“Mình sẽ mang câu hỏi của các cậu về hỏi anh ấy.” Tô Nhạc trả lời.

Rồi lại thêm một đống câu hỏi, chủ yếu vẫn là về việc anh Tô Dương có bạn gái chưa.

Tô Nhạc không biết anh mình có bạn gái hay chưa, nhưng chắc chắn sẽ bị mẹ cô bắt đi xem mắt.

Bình Luận (0)
Comment