Trong nhóm, tình yêu của mọi người đối với kỳ nghỉ lễ mười một ngày cũng cuồng nhiệt như tình yêu của Tạ Nam đối với ẩm thực, không có gì khác biệt. Có một người đề xuất muốn đi đâu đó, những người khác lập tức hỏi ở đó có món ăn vặt nào ngon không. Hồi cấp 3, Tô Nhạc không giỏi địa lý lắm, cũng không thích đi du lịch, cho nên ngoài tên địa điểm ra thì cô không biết gì thêm.
“Mình muốn đến Tây Hồ Hàng Châu, vào lúc này mà có cuộc gặp gỡ lãng mạn thì thật tuyệt!” Lý Lệ tưởng tượng, còn kèm theo cả một bức ảnh Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên gặp nhau trên cầu Đoạn.
Lộ Giai: “Cậu lại mơ tưởng đến Hứa Tiên, cậu đúng là...!”
Lục Minh Danh: “Mơ cao quá rồi đấy!”
Liễu Liễu: “Phiên bản Hứa Tiên của cậu là nữ mà!”
Hồ Mai Mai: “Cùng mình về Lệ Giang còn hơn là đi Tây Hồ.”
Trương Mịch: “Ở Đông Bắc của mình có rất nhiều anh chàng tuyệt vời!”
Tô Nhạc: “Học trưởng Chúc cũng không tệ.”
Lý Lệ: “Các cậu quá đáng lắm! Hu hu hu…”
Lý Lệ có một người bạn thanh mai trúc mã khá ổn, mối quan hệ giữa họ cũng khá tốt, nhưng không biết vì sao Lý Lệ lại không muốn ở bên anh ta.
Khi mọi người biết trúc mã của cô ấy là học trưởng Chúc thì cũng đã thử tác hợp ngầm nhưng không thành công!
Lại nói chuyện thêm một lát rồi cô mới tắt máy tính đi.
Buổi chiều không có việc gì nên Tô Nhạc ở trong phòng sách đọc tiểu thuyết. Gần đây có vài cuốn tiểu thuyết trinh thám rất hay mới ra mắt vài ngày trước, đúng lúc cuối tuần không có việc gì làm nên cô đọc một lát rồi xem thêm hai tập “Tâm lý tội phạm”.
Về tốc độ cập nhật của nó, Tô Nhạc không cần phải phàn nàn.
Sáng Chủ nhật, Tô Nhạc còn chưa dậy thì đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Trong lúc mơ màng, cô còn tưởng có việc gì gấp nên vội vàng bắt máy: “Có chuyện gì vậy?”
Giọng nói của cô nhanh và nghiêm túc, Mục Thiên Thừa ở phía bên kia còn chưa kịp nói gì thì đã bị Tô Nhạc làm cho ngẩn người, vài giây sau anh mới trả lời: “Có thể dậy ăn sáng rồi.”
Gọi cô dậy ăn sáng? Tô Nhạc dụi mắt rồi vào nhìn màn hình: “Sao anh lại gọi cho tôi?” Nói xong, cô lật người ngồi dậy.
Tưởng rằng cô sẽ không quên, kết quả, đúng là đã đánh giá cao cô rồi. Mục Thiên Thừa nhẹ nhàng chạm vào sống mũi: “Mấy ngày trước tôi đã nói về một quán ăn rất ngon…”
“Xin lỗi tôi quên mất.” Cô có chút áy náy: “Anh gửi địa chỉ cho tôi là được, tôi sẽ đến ngay.”
Cô vội vã cúp máy rồi chạy vào phòng tắm rửa mặt. Tô Nhạc ghét nhất là để người khác phải chờ mình, hôm nay cô đã thật sự quên mất. Mấy ngày nay nhiều việc quá, đầu óc của Tô Nhạc bị chuyện của Lâm Thông lấp kín nên đã quên mất cuộc hẹn với Mục Thiên Thừa.
Nghe tiếng máy bận trong điện thoại, Mục Thiên Thừa cất vào túi rồi mỉm cười.
Hiện tại Tô Nhạc có vẻ đã bước tới gần cuộc sống của anh hơn rồi. Không còn như lúc đầu, lịch sự xa cách. Anh hơi nhếch miệng, tâm trạng rất tốt.
Trước khi ra cửa, cô nhìn điện thoại nhưng không thấy tin nhắn nào. Tưởng rằng Mục Thiên Thừa có thể đã quên mất nên cô vừa đi vừa gọi lại.
“Alo.” Tô Nhạc vừa mở miệng, ngẩng đầu lên lập tức thấy Mục Thiên Thừa đứng ở đó, đang tựa vào xe.
Đối phương cũng nhìn thấy cô: “Tôi ở đây.” Anh nói rồi mỉm cười nhìn cô, ánh nắng chiếu tới khiến mái tóc ngắn của anh hơi vàng vàng, mang theo màu sắc của ánh mặt trời.
Tô Nhạc nhìn đến mức quên cả di chuyển, tiếng cười khẽ truyền đến từ ống nghe đã kéo cô trở lại hiện thực.
Chắc chắn là vì chưa ăn sáng nên mới thế. Tô Nhạc tự biện hộ trong lòng mình. Cô bấm nút kết thúc, cất điện thoại đi rồi bước tới chỗ anh.
“Sớm vậy.”
“Đã 10 rưỡi rồi.”
“…”
Nhà hàng mà Mục Thiên Thừa nói không xa lắm, ở gần ngoại ô. Tính ra cũng chỉ cách văn phòng luật của Tô Nhạc khoảng bốn mươi phút đi xe.
Dù hai người thường xuyên ăn cùng nhau, nhưng lần này lại khác, trước đây đều là tình cờ gặp, còn lần này là có hẹn. Vừa lên xe, Tô Nhạc đã có chút không thoải mái, nhìn Mục Thiên Thừa ở vị trí lái: “Này, có cần đi taxi không?”
“Tại sao?” Mục Thiên Thừa hỏi.
“Chân anh vừa khỏi.”
Mục Thiên Thừa cười nhẹ, an ủi Tô Nhạc: “Yên tâm, đảm bảo không sao.”
Tô Nhạc không lo lắng điều đó, cô chỉ cảm thấy chân Mục Thiên Thừa vừa mới khỏi, vì vậy anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn, lái xe... rất mệt!
Trên xe, Tô Nhạc ngồi yên ở ghế phụ, không nói lời nào. Khi dừng chờ đèn đỏ, Mục Thiên Thừa quay đầu nhìn, thấy Tô Nhạc đang dựa vào cửa sổ xe mà ngẩn ngơ, khuôn mặt nhỏ nhắn rất tinh xảo, tóc cô đã dài hơn nhiều so với lúc mới quen.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Mục Thiên Thừa, Tô Nhạc quay đầu lại, đúng lúc chạm mắt với anh, cô nhanh chóng chớp mắt vài cái tránh đi ánh nhìn: “Còn bao lâu nữa?”
“Sắp tới rồi.”
Mục Thiên Thừa trả lời, nụ cười càng rạng rỡ hơn.
Mục Thiên Thừa dẫn cô đi ăn món ăn Hoài Dương.
Khi bước vào, nhân viên phục vụ dường như quen biết anh, đi tới hỏi một câu rồi rời đi.
Tô Nhạc đi theo Mục Thiên Thừa vào phòng riêng. Bên trong có môi trường rất tốt, bàn ghế đều làm bằng gỗ thật, ở gần cửa sổ được bày hoa cắm. Tô Nhạc nhìn quanh, thiết kế như này có cảm giác rất tự nhiên.
Hai người ở trong phòng riêng nhỏ, có bốn chỗ ngồi, Tô Nhạc ngồi ở một bên, còn Mục Thiên Thừa ngồi đối diện cô.
Vừa ngồi xuống, tiếng gõ cửa đã vang lên.
“Mời vào.” Mục Thiên Thừa lên tiếng, giọng không lớn, trầm thấp và mạnh mẽ.
Nhân viên phục vụ mang trà vào rồi nói với Mục Thiên Thừa: “Anh Mục, ông chủ biết anh đến rồi.”
Mục Thiên Thừa gật đầu, nhận lấy bộ trà từ tay nhân viên phục vụ rồi đặt lên bàn: “Cảm ơn.”
Nói xong, anh lấy giấy lau chùi một cách tỉ mỉ. Đối với thói quen này của Mục Thiên Thừa, Tô Nhạc đã quen rồi. Chờ anh lau xong, Tô Nhạc nhận lấy, rót đầy trà rồi đặt bên cạnh Mục Thiên Thừa.
Trong suốt quá trình đó, hai người không hề có bất kỳ trao đổi nào, thậm chí còn không có ánh mắt nào, nhưng lại có một sự ăn ý đến kỳ lạ.
Người đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này thì khẽ ho một tiếng để nhắc nhở sự hiện diện.
Nghe thấy âm thanh, hai người đồng loạt nhìn về phía cửa.
“Thừa ca.” Người đó mở miệng cười, hàm răng trắng đều tăm tắp, hai chiếc răng nanh nhỏ đặc biệt nổi bật.
Mục Thiên Thừa mỉm cười gật đầu: “Lâu rồi không gặp.”
“Đúng vậy!” Anh ta bước vài bước vào, thuận tay đóng cửa phòng lại. Khi nhìn thấy Tô Nhạc thì mỉm cười chào hỏi: “Chào cô.”
Tô Nhạc gật đầu rồi cúi đầu nhìn tay Mục Thiên Thừa vẫn đang không ngừng lau cốc.
“Cậu ấy là Cung Đình, tôi…” Mục Thiên Thừa dường như đang cân nhắc từ ngữ, Cung Đình cười bổ sung: “Bạn bè.”
Nghe anh ta nói vậy, Mục Thiên Thừa ngây ra một lúc, sau đó gật đầu: “Đúng vậy.” Biểu cảm không rõ vui buồn, anh vẫn mỉm cười, nhưng Tô Nhạc lại cảm nhận được nỗi buồn của anh.
Cô mím môi: “Tôi là Tô Nhạc.” Coi như tự giới thiệu.
“Chào cô.” Cung Đình cười, lại chào lần nữa.
“Vâng, chào anh.”
Chào hỏi xong, Cung Đình nói thêm vài câu với Mục Thiên Thừa rồi mới rời đi. Tô Nhạc không hiểu những gì họ nói nên cúi đầu uống trà do Mục Thiên Thừa rót cho cô.
Gọi món xong, hai người ngồi chờ thức ăn.
“Cô không tò mò tại sao tôi lại đưa cô đến đây à?” Mục Thiên Thừa uống một ngụm trà rồi hỏi.
Tô Nhạc lắc đầu.
Nhìn động tác của cô, Mục Thiên Thừa đột nhiên mỉm cười. Nheo mắt nhìn cô.
Đúng vậy, từ khi quen biết Tô Nhạc đến bây giờ, anh chưa từng thấy cô đặc biệt quan tâm đ ến điều gì hay đặc biệt chú ý đến điều gì. Huống hồ, đây chỉ đơn giản là một bữa ăn giữa bạn bè, đâu cần phải suy nghĩ nhiều như vậy.
Biết tính cách của Tô Nhạc, cho dù anh có bảo cô hỏi thì cô cũng chỉ hỏi: “Món ăn ở đây thực sự ngon đến vậy sao?”, anh khẽ lắc đầu, tự mình nói: “Năm năm trước, chúng tôi là đồng đội, sau đó có một số chuyện xảy ra nên tôi rời đội rồi trở thành đối thủ của họ.” Anh nói rồi cười, có chút mỉa mai. “Thật sự đã lâu không gặp, khoảng ba năm rồi.”
Cảm giác buồn của anh vào lúc nãy, hóa ra không phải là ảo giác.
Tự dưng trong lòng cô cảm thấy hơi nặng nề: “Sự đời, không có gì là tuyệt đối. Bạn bè cũng vậy, tình yêu cũng thế. Chúng ta chỉ cần sống theo ý mình, không làm điều gì khiến bản thân hối hận.”
Rất hiếm khi nghe Tô Nhạc nói những điều này, Mục Thiên Thừa gật gật đầu: “Đúng vậy, sống theo ý mình.”
Khi món ăn được mang lên, hai người ngồi đối diện uống trà, câu chuyện vừa rồi kết thúc khi Mục Thiên Thừa lặp lại hai từ “sống theo ý mình”.
Đó là chuyện riêng của người khác, anh nói thì Tô Nhạc sẽ lắng nghe, anh không nói thì Tô Nhạc cũng không hỏi nữa.
Thức ăn ở quán này rất ngon, ít nhất là rất hợp khẩu vị của Tô Nhạc và giá cả cũng hợp lý.
Khi ra ngoài, hai người lại gặp phải Cung Đình. Khác biệt là, bên cạnh anh ta còn có hai người khác, một nam một nữ. Khi Tô Nhạc và Mục Thiên Thừa vừa ra khỏi phòng thì gặp phải họ.
Tô Nhạc thấy Cung Đình trước, ánh mắt họ chạm nhau trong không trung, trong mắt anh ta có chút ngạc nhiên, nụ cười trên mặt cũng cứng lại. Mục Thiên Thừa đóng cửa phòng rồi quay người lại, lập tức thấy Cung Đình và hai người khác ở đối diện.
Tô Nhạc cảm nhận được rõ ràng rằng cơ thể anh cứng đờ lại.
Mấy người gặp nhau trong hành lang không rộng lắm, nhìn nhau, vài giây sau, Cung Đình lên tiếng trước: “Thừa ca, anh sắp đi rồi sao?”
Mục Thiên Thừa gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng, đã không còn nụ cười tươi như ngày thường nữa.
Hai người ở bên cạnh Cung Đình cũng tỉnh táo lại, một người đàn ông mỉm cười: “Lâu rồi không gặp.”
Mục Thiên Thừa không đáp lại, Tô Nhạc quay đầu nhìn thì thấy sắc mặt anh rất xấu. Nghĩ lại những lời anh nói trước bữa ăn, cô có chút hiểu ra. Ngón tay động đậy, cô nắm lấy tay Mục Thiên Thừa rồi nhẹ nhàng an ủi.
Dường như cảm nhận được sự an ủi thầm lặng của Tô Nhạc, Mục Thiên Thừa cúi đầu mỉm cười với cô rồi lại ngẩng đầu lên: “Lâu rồi không gặp, Phùng Trầm.”
Cô gái ở giữa mỉm cười, nhìn Tô Nhạc: “Mới đây mà T Thần lạnh lùng của chúng ta đã có bạn gái rồi ư?”
Giọng điệu không tốt, lời nói ra cũng chẳng hay. Tô Nhạc nhíu mày, lúc đó cô chỉ muốn an ủi Mục Thiên Thừa nên mới có hành động đó. Không ngờ rằng lại khiến người khác hiểu lầm. Cô ta vừa dứt lời, Tô Nhạc lập tức rút tay về.
Cô vừa mới rút được một nửa thì đã bị Mục Thiên Thừa giữ lại: “Sự đời, không có gì là tuyệt đối.” Mục Thiên Thừa nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, chúng tôi còn có việc, tạm biệt.”
Nói xong, anh kéo tay Tô Nhạc đi, đi đến đối diện: “Xin nhường đường.”
“Mục Thiên Thừa anh…”
“Tử Vân.” Phùng Trầm gọi.
“Hừ.”
Vừa qua góc rẽ, Tô Nhạc lập tức rút tay về, giấu ở sau lưng: “Họ là đồng đội mà anh nói?”
Mục Thiên Thừa ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại hành động của Tô Nhạc lúc vừa rồi thì lập tức hiểu ra. Tô Nhạc rất thông minh, cho nên cô không thể không nhận ra được: “Phải.” Anh gật đầu.
“Không có cũng được.”
“Độc ác, giả tạo.”
“Sao cô biết được?”
“Trước khi chào anh, người đàn ông kia đã ngây người một lúc, rõ ràng là không ngờ sẽ gặp anh. Sau đó anh ta cười rồi lên tiếng trước. Nụ cười thật lòng thì sẽ có nếp nhăn ở khóe mắt, nhưng anh ta lại không có, khi cười khóe miệng một cao một thấp, rõ ràng là giả dối, còn mang theo sự khinh miệt. Cô gái kia nhìn thấy người ở bên cạnh anh, chính là tôi, thì giọng nói trở nên chua ngoa, rõ ràng là có tình cảm với anh, cũng có thể là từng tỏ tình nhưng bị từ chối, nên khi nói chuyện rất cay nghiệt. Người cũ lâu không gặp, điều cần nhất là ôn lại kỷ niệm, nhưng họ đều không có, vậy rõ ràng là các anh đã từng xích mích.”
Tô Nhạc nói liền một hơi, tốc độ nhanh đến mức khiến Mục Thiên Thừa cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ tới chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà cô đã nhìn thấu mọi chuyện.
Anh gật đầu: “Cô nói đúng.” Chính anh cũng nhìn thấy rõ như vậy!