Hai người ra ngoài khi trời đã tối rồi, bầu trời có chút u ám, dường như tuyết sắp rơi.
Hai người đứng ở ven đường chờ xe taxi.
Từ sau khi gặp người bảo vệ ở cổng, Mục Thiên Thừa vẫn luôn trầm mặc, Tô Nhạc không gặng hỏi, lẳng lặng đứng đó cùng anh.
Mãi một lúc lâu sau, Mục Thiên Thừa mới lên ấy: “Hồi còn nhỏ, không hiểu vì sao chú Tôn không kết hôn, không hiểu vì sao sau khi mẹ mất ông ấy tới nơi này. Bây giờ..." Anh thở dài: "Anh hiểu rồi."
Giọng nói của anh mang theo một chút tiếc nuối, Tô Nhạc nắm lấy tay anh.
Rất nhiều lúc, cô không biết nên an ủi một người thế nào, có thể nói hai người đều bất động khi an ủi nhau. Chỉ là, vào lúc đối phương vô cùng đau khổ bất lực, có thể cho anh một bàn tay, một cái ôm, nói cho anh biết, em ở đây, bất kể gặp chuyện gì, em cũng ở đây.
Đợi không bao lâu thì có một chiếc xe taxi tới.
Trước năm mới trên đường rất náo nhiệt, hai người xuống xe ở nhà Mục Thiên Thừa cách đó không xa, ở gần là một khu chợ mới mở.
Trên đường người qua lại rất tấp nập, hai người chậm rãi đi theo dòng người, nhìn khắp nơi, cảm thụ không khí năm mới.
Trong chợ có rất nhiều biển hiệu hạ giá ngày Tết nhằm thu hút người mua, người qua lại nối liền không dứt, mỗi người dừng lại một chốc rồi đi.
Tô Nhạc đứng ở đó bất động, Mục Thiên Thừa cảm giác được ống tay áo bị người kéo nhẹ nên cũng dừng lại, nhìn theo hướng cô nhìn.
Nơi đó đang bán hàng tết và câu đối, hình thức rất đa dạng.
Tô Nhạc quay đầu lại, nhìn anh với đôi mắt sáng rực: “Chúng ta mua một ít về được không?”
Mục Thiên Thừa gật đầu, mỉm cười đồng ý.
Đi dạo một vòng, mỗi thứ đều mua một chút, nhân tiện mua chút đồ ăn vặt.
Đi vào lúc hai người hai tay trống trơn, lúc ra hai tay toàn là đồ.
Mục Thiên Thừa nhận lấy, một tay trống nhét bàn tay lộ ra bên ngoài của Tô Nhạc vào trong túi của mình rồi mới hài lòng dẫn Tô Nhạc trở về.
Trên đường trở về, vẻ mặt Mục Thiên Thừa rất vui vẻ, cười rất tươi, dường như cô cũng vui lây. Tô Nhạc cũng bất giác bật cười.
Hai người cười ngây ngô suốt chặng đường trở về.
Anh hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy Tô Nhạc đứng ở đó, một tay cầm một chữ Phúc ngược, hơi ngẩng đầu nhìn anh.
Thấy Mục Thiên Thừa nhìn mình, cô giơ tay đưa chữ Phúc đảo ngược cho anh.
Mục Thiên Thừa nhận lấy, dán lên.
Xong anh vỗ tay xoay người, từ cửa ra vào phòng khách rồi đến từng phòng, đều toát ra không khí ngày lễ, rất vui vẻ.
Tô Nhạc cũng nghiêng đầu nhìn theo ánh mắt anh.
Ngày trước, có người hỏi anh, sau này sẽ tìm người phụ nữ thế nào để cùng trải qua cuộc đời này, Mục Thiên Thừa chắc chắn lắc đầu, anh không thể trả lời. Cũng không thể tưởng tượng nổi, sẽ có người nào sẵn sàng cùng anh đi hết cuộc đời này.
Nhưng bây giờ, anh vô cùng chắc chắn người đó chính là Tô Nhạc.
Đến khi hai người dọn dẹp xong thì đã mười giờ.
Tô Nhạc nằm sấp trên sofa không nhúc nhích.
Mục Thiên Thừa từ bếp đi ra đúng lúc thấy cảnh này, Tô Nhạc nằm sấp trên sofa, đối diện bàn trà, chu miệng chọc chọc trái cây trên bàn trà, có lẽ lực không chuẩn, quả quýt lăn ra xa, Tô Nhạc duỗi tay cũng không chạm vào được. Thử thêm hai lần vẫn không chạm được, cô chu miệng từ bỏ.
Mục Thiên Thừa tiến lại gần, đặt cốc nước ấm lên bàn, đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.
Có lẽ được phục vụ thoải mái, Tô Nhạc khẽ rên một tiếng, quay đầu, nhắm mắt, vẻ mặt hưởng thụ.
Từ góc độ của Mục Thiên Thừa, thấy rõ hàng mi dài của Tô Nhạc hơi run rẩy. Khóe miệng hơi nhếch lên. Nhìn một lúc, cảm thấy khát nước, quay đầu lại thì lòng lại thấy trống rỗng.
Quay lại lần nữa, Tô Nhạc đã mở mắt, ánh mắt mơ màng có chút buồn ngủ: “Sao không mát xa nữa?” Giọng nói của cô mềm mại và quyến rũ.
Mục Thiên Thừa đột nhiên cúi xuống, khoảng cách giữa hai người thu hẹp tức thì, anh hôn nhẹ lên khóe miệng cô rồi ngay lập tức rời đi, cảm giác nhẹ như lông ngỗng, khiến Tô Nhạc hơi ngứa, vô thức đưa lưỡi liếm một cái.
Hành động đó như ngòi nổ, khiến Mục Thiên Thừa vốn kiềm chế mất hết lý trí, một nụ hôn rơi xuống, vô cùng chuẩn xác.
Bàn tay lớn không do dự giữ đầu cô, làm nụ hôn này sâu thêm.
Trong đầu anh đều là hình ảnh Tô Nhạc liếm khóe miệng, càng không muốn nghĩ đến, lại như bị ma ám, không thể xua đi.
Nụ hôn đó cuồng nhiệt và mãnh liệt, Tô Nhạc có chút không chịu nổi. Đẩy ngực Mục Thiên Thừa, ngăn anh tiến thêm.
Chỉ là, anh không kiểm soát được, cả cơ thể đều kêu gào, không đủ, không đủ, càng hôn càng cảm thấy trống rỗng, cảm giác không nắm bắt được khiến anh phát điên, anh muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Bây giờ vẫn không đủ, hoàn toàn không đủ.
Không biết từ khi nào, bàn tay đặt sau đầu Tô Nhạc đã không còn, trượt dần xuống lưng, từng chút từng chút. Mỗi nơi anh đến, da thịt Tô Nhạc như bị thiêu đốt. Không tự chủ được mà run rẩy.
Nụ hôn đó đã sớm lan xuống dưới khóe miệng, cằm, xương quai xanh...
Tiếng thở dốc gấp gáp giữa hai người, Tô Nhạc có chút hoảng, lòng dâng lên nỗi sợ vô cớ, cô không biết nếu tiếp tục sẽ phát triển thành thế nào.
Không phải chưa nghe người khác nói về những chuyện này, giữa nam nữ, sớm muộn cũng sẽ trải qua những điều này, chỉ là... chỉ là, Tô Nhạc chưa bao giờ nghĩ là bây giờ.
Cô chưa sẵn sàng: “Mục Thiên Thừa.” Giọng cô mang theo run rẩy, còn chút nghẹn ngào.
Mục Thiên Thừa vốn đang muốn nhiều hơn đột nhiên tỉnh táo lại, dừng lại hành động. Cả người chồng lên Tô Nhạc, tiếng thở hòa vào nhau.
Tô Nhạc lại lên tiếng, giọng không giấu được sợ hãi: “Mục Thiên Thừa.”
“Anh đây.” Một lát sau, Mục Thiên Thừa đáp lại, giọng khàn, mang chút d ục vọng bị kiềm chế. Anh ngẩng đầu nhìn Tô Nhạc, mắt đã đỏ ngầu. Hơi thở anh dần ổn định lại, hít sâu một hơi rồi thở ra, xin lỗi mở lời: “Nhạc Nhạc, xin lỗi, anh...”
Mắt Tô Nhạc ngấn lệ: “Em... em chưa sẵn sàng.”
Một câu nói, trái tim Mục Thiên Thừa mềm như nước. Rút tay ra ôm chặt Tô Nhạc vào lòng: “Là anh, là anh quá đáng rồi. Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc...”
Một lần một gọi tên người trong lòng, vừa an ủi cô, vừa an ủi chính mình.
Không biết ngủ từ lúc nào, Tô Nhạc sáng mở mắt đã ở trong phòng ngủ của Mục Thiên Thừa. Tất nhiên, cô không nghĩ Mục Thiên Thừa sẽ ngủ ở bên cạnh.
Một người quân tử như anh, sao có thể ngủ chung với cô chứ?
Tô Nhạc nghĩ, chắc chắn anh ngủ ở phòng bên cạnh.
Giơ tay nhìn đồng hồ, đã bảy giờ rưỡi, phải ăn sáng rồi.
Vừa ngồi dậy thì cảm thấy một tay bị kéo lại rồi đổ về phía bên kia giường.
Tất cả diễn ra trong chớp mắt, Tô Nhạc chưa kịp nghĩ nhiều, theo bản năng bảo vệ mặt.
Tất nhiên, hành động đó là dư thừa.
Cô đổ vào một vòng tay ấm áp. Trên đầu truyền đến một tiếng cười nhẹ, Tô Nhạc không cần nghĩ cũng biết ai là chủ nhân của tiếng cười đó.
Cô chu miệng: “Sao anh lại ở đây?”
Người trên đầu trầm ngâm vài giây, dường như đang cân nhắc từ ngữ: “Anh không yên tâm về em!”
Tô Nhạc ngẩng đầu, dùng tay chọc cằm Mục Thiên Thừa: “Xin anh hãy giải thích.”
“Mmm...” Mục Thiên Thừa cúi xuống nhẹ hôn lên trán Tô Nhạc: “Ở đây, đối với em là môi trường lạ, trong tiềm thức em sẽ có tâm lý phòng thủ, ngay cả trong giấc ngủ cũng không thể hoàn toàn thả lỏng. Nếu bên cạnh có người em quen thuộc, tâm lý phòng thủ này sẽ giảm đi nhiều, em sẽ có giấc ngủ ngon.”
Tô Nhạc: “... Không thể phản bác...”
Cô rời giường, ăn sáng đơn giản xong thì về nhà.
Tất nhiên, còn có Mục Thiên Thừa.
Trước khi ra cửa, đúng lúc Mục Thiên Quân gọi đến.
Mục Thiên Thừa nghe máy: “Thiên Quân.”
Tô Nhạc đứng bên tủ giày chờ đợi, bên kia không biết nói gì, Mục Thiên Thừa đột nhiên cười: “Anh về nhà Tô Nhạc ăn Tết.”
Một lát sau anh nói: “Đúng vậy.” Rồi nói tạm biệt và tắt máy.
Quay lại nhìn Tô Nhạc cười nói: “Thiên Quân nhờ anh chuyển lời, nó chúc chị dâu năm mới vui vẻ.”
Tô Nhạc gật đầu: “Nhớ cảm ơn cậu ấy giúp em.”
Với từ chị dâu, Tô Nhạc cho rằng, cô có thể bình thản chấp nhận! Bởi vì... đây là sự thật mà!
Về đến nhà, không khí trong nhà thật náo nhiệt!
Với đường phố thì đúng là hai thái cực.
Tô Nhạc vừa vào phòng khách, một vật lạ bay tới, khi cô chưa kịp phản ứng, Mục Thiên Thừa nhanh chóng kéo cô lại chắn trước cô.
Tô Nhạc nhìn qua vai Mục Thiên Thừa, ừm... khăn mặt...
Cô đi vào nói một cách bình tĩnh: “Cách chào đón không tệ.”
Bố Tô cười rất không khách khí.
Lý Á và Tô Dương đối diện mặt đối mặt nghiêm túc trừng mắt nhìn nhau.
Tô Nhạc nhìn người này, rồi quay nhìn người kia, không hiểu gì hỏi bố Tô: “Sao vậy ạ?”
Bố Tô cũng bất lực, giơ hai tay lên, dựng ngón cái khen ngợi rồi hạ xuống.
Tô Nhạc ngay lập tức hiểu ra.
Cô ho nhẹ một tiếng: “Mẹ, chúng con về rồi.”
Gương mặt mặt vốn tức giận của Lý Á trong giây tiếp theo khi Tô Nhạc gọi mẹ lập tức tươi cười, bà bước ra đón: “Nhạc Nhạc, Thiên Thừa về rồi, mau, ngồi xuống ăn trái cây.”
Chuyển biến quá nhanh, Mục Thiên Thừa... có chút không thích ứng được.
Tô Nhạc lại gần, nói nhỏ: “Anh quen là được.”
Nhân lúc Lý Á vào bếp pha trà, Tô Nhạc hỏi: “Sao vậy? Tết nhất sao lại thế này?”
“Bố cũng không rõ!” Bố Tô bất lực nói. Tô Dương đã về phòng mình. Ông nhìn về phía bếp: “Buổi sáng mẹ con nói bâng quơ một câu Nhạc Nhạc có bạn trai rồi, kết hôn cũng không xa nữa. Sau đó Dương Dương không vui.”
“Chỉ đơn giản vậy ạ?” Tô Nhạc không thể tin được.
“Chỉ đơn giản vậy.”
Mục Thiên Thừa đứng bên cạnh không nói gì, mím môi không biết đang nghĩ gì.
Bố Tô vừa dứt lời, Lý Á mang trà ra, cười tươi, hoàn toàn không có chút khí thế căng thẳng ban nãy: “Uống chút nước trước, lát nữa mẹ nấu cơm trưa.”
Tô Nhạc suy nghĩ một chút: “Anh con cũng lớn rồi, chuyện gì cũng tự có quyết định, mẹ cứ yên tâm.”
Lý Á không nói gì, một lúc sau gật đầu.
Cơm đoàn viên năm nay có lẽ là bữa cơm phong phú nhất từ trước đến nay mà Mục Thiên Thừa ăn.
Nhiều năm qua, ngày Tết anh đều coi như ngày thường, ăn uống đơn giản rồi tập luyện, làm việc hàng ngày. Sau này rời đội, Tết sẽ ăn cơm đoàn viên với Mục Thiên Quân.
Bây giờ, nhìn mọi người xung quanh, lòng anh rất vui, cảm giác đó nhiều năm chưa từng có.
Bố Tô không còn vẻ nghiêm khắc như hôm qua, nở nụ cười, thân thiết hòa nhã hơn nhiều.
Tô Dương... vẫn vậy.
Tô Nhạc như đã quen, ngồi bên cạnh Mục Thiên Thừa, ăn một món ngon, giây sau món đó sẽ xuất hiện trong bát Mục Thiên Thừa. Hai người cũng có những trao đổi ngắn, nhưng đều là những chuyện không quan trọng.
Lý Á vô cùng hài lòng nhìn hai người Tô Nhạc.
Tác giả có lời muốn nói: Buổi sáng xem một bộ phim "Hướng dương nơi em", bài hát xuyên suốt phim rất hay, mặc dù buồn đến nỗi tôi khóc suốt, nhưng—tôi rất cam lòng!
Lời bài hát "Wouldn't it be nice" thực sự chạm đến trái tim tôi, đặc biệt có vài câu rất hợp với cặp vợ chồng họ Mục!