Sau năm mới, Mục Thiên Quân trở về, Tô Nhạc cùng với hai người nữa ăn một bữa cơm đoàn viên muộn tại nhà của Mục Thiên Thừa.
Thời gian nghỉ lễ trôi qua rất nhanh, đến khi Tô Nhạc chưa kịp cảm nhận thì đã đến ngày kết thúc.
Sáng sớm, khi Tô Nhạc còn chưa tỉnh giấc, Mục Thiên Thừa đã gọi điện đến.
Cô mơ mơ màng màng nghe tiếng chuông quen thuộc. Những ngày này, tin nhắn, cuộc gọi chúc Tết liên tục đến. Tô Nhạc từ lúc đầu có chút không quen, đến giờ đã hoàn toàn chấp nhận tiếng chuông mới. Cô nhắm mắt lần theo âm thanh, bắt máy: "Alo." Cô trả lời, lật người lại, cả người vùi trong chăn, giọng nói có phần ngái ngủ.
Đầu dây bên kia không có tiếng động, Tô Nhạc dụi mắt nhìn tên hiện lên màn hình rồi lại nằm xuống: "Sao thế Thiên Thừa?"
Một lát sau, giọng nói có chút khàn khàn vang lên: "Bao giờ anh qua đón em được?"
"Đón em?" Tô Nhạc hỏi lại, giọng nói có phần ngạc nhiên.
Những ngày này cô bận rộn điều tra một số việc, hai người thực sự đã mấy ngày không gặp nhau, nhưng không có nghĩa là cô quên mất hẹn.
Trong trí nhớ của cô, không có hẹn.
"Anh đã đặt vé máy bay chiều nay, ngày mai em phải đi làm rồi." Mục Thiên Thừa kiên nhẫn giải thích. Nghe cô hỏi như vậy, anh biết ngay cô đã quên.
Những ngày này Tô Nhạc luôn bận rộn, Mục Thiên Thừa không phải không biết, chỉ là Tô Nhạc không muốn nói, anh cũng không hỏi.
Đi làm? Tô Nhạc đập tay vào trán, mấy ngày này bận rộn đến nỗi quên mất việc đi làm. Cô nhanh chóng đồng ý: "Trưa qua đón em cũng được, buổi sáng em thu xếp đồ đạc."
"Được." Mục Thiên Thừa đồng ý.
Nói thêm vài câu nữa rồi mới dập máy.
Quay người đặt điện thoại xuống, đứng dậy rửa mặt.
Cô vừa mở cửa đã thấy Tô Dương đứng đó, không còn vẻ mặt tươi cười như mọi ngày, trông có chút u sầu. Tô Nhạc lườm anh một cái: "Cho em qua nào."
Tô Dương không động đậy.
Tô Nhạc cau mày: "Có chuyện gì không?"
Tô Dương mặc dù nhiều lúc khá phiền phức, nhưng dù sao cũng là anh trai của cô.
Một lúc lâu sau, đến khi Tô Nhạc muốn đi vài lần rồi thì anh mới mở miệng: "Em sắp đi rồi à?"
Tô Nhạc gật đầu.
Tô Dương lại im lặng một lúc lâu.
Tô Nhạc bắt đầu mất kiên nhẫn: "Có chuyện gì thì nói đi."
"Em và Mục Thiên Thừa thật sự nghiêm túc à?"
Tô Nhạc có chút không vui: "Cái gì mà nghiêm túc hay không? Em làm việc lúc nào không nghiêm túc?"
Nói xong cảm thấy chưa đủ, cô thêm một câu: "Em rất nghiêm túc, còn nghiêm túc hơn lúc thi lấy chứng chỉ luật sư!"
Người khác không biết, nhưng Tô Dương hiểu rõ, thời gian Tô Nhạc thi lấy chứng chỉ luật sư thực sự có thể gọi là không lúc nào không học, mỗi ngày chỉ ngủ ba tiếng rồi lại học, học.
Cho đến ngày thi xong, cơ thể vì lâu ngày thiếu ngủ, lại thêm thiếu dinh dưỡng phải điều dưỡng trong bệnh viện hai tháng.
Câu nói này, Tô Dương hiểu rất rõ.
Trong lòng anh có một sự kích động, rất muốn bất chấp tất cả nói ra tình cảm của mình, nhưng lý trí lại nhắc nhở không được. Cô ấy, thậm chí cả bố mẹ đều coi hai người là anh em ruột, ngay cả... bây giờ ngay cả Tô Nhạc cũng coi anh như anh trai ruột!
Khóe miệng anh cố kéo lên một nụ cười khổ, có phải trong gia đình này, chỉ có anh là vẫn mãi nhớ về chuyện này?
Những đồ đạc Tô Nhạc mang về không nhiều, lúc trở về mang nhiều đồ là quà cho gia đình, và một số thứ là Mục Thiên Thừa mua cho Lý Á và bố Tô!
Những thứ cô mang về cũng chỉ là vài bộ quần áo, khi đi cũng không có nhiều đồ.
Ngược lại là Lý Á, nghĩ đến việc Tô Nhạc sắp đi lại không nỡ, nhìn thấy cô thu xếp đồ đạc, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Tô Nhạc vừa an ủi Lý Á, vừa thu xếp đồ đạc.
Lần trước còn có Tô Dương ở bên giúp an ủi, dù không có tác dụng nhiều, nhưng anh có thể giúp phân tán sự chú ý của mẹ! Hôm nay, không biết thế nào, sáng hỏi vài câu kỳ lạ rồi đi đâu mất, đến giờ cũng chưa thấy bóng dáng.
Trưa Mục Thiên Thừa đến, nhìn thấy Lý Á bất ngờ, vẻ mặt đầy thắc mắc nhìn Tô Nhạc.
Tô Nhạc lặng lẽ nói vài chữ, Mục Thiên Thừa khẽ gật đầu, cười nói với Lý Á: "Cháu và Nhạc Nhạc sẽ thường xuyên về thăm cô, dạo này thời tiết ấm hơn, cô có thể đến chỗ chúng cháu chơi."
Một câu nói làm Lý Á vui vẻ hẳn lên, liên tục gật đầu đồng ý rồi vui vẻ đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn hai người, Tô Nhạc nhìn cánh cửa đóng lại thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống giường: "Sáng nay mẹ em biết em đi đã khóc suốt, khuyên thế nào cũng không được." Cô nắm tay Mục Thiên Thừa kéo lại gần: "Anh thật là giỏi, anh vừa đến mẹ em đã cười."
Mục Thiên Thừa mỉm cười: "Cũng chỉ vì không nỡ rời xa em thôi, chỉ cần em thường xuyên về là được."
"Đúng đúng!" Tô Nhạc gật đầu: "Anh Mục nói rất đúng!"
Mục Thiên Thừa cười nhẹ, tay chạm nhẹ vào mũi Tô Nhạc, giọng nói dịu dàng: "Em đó!"
Tô Nhạc mặt đỏ bừng, xoa xoa mũi, chợt nhớ đến động tác của Trịnh Thông và Tạ Nam thường làm. Trước kia không hiểu, bây giờ... thì ra là cảm giác này!
Ra ngoài đúng lúc gặp Tô Dương đang cầm chăn đi giặt, thấy Mục Thiên Thừa thì làm như không thấy, đi thẳng qua. Mục Thiên Thừa không để ý, nhưng Tô Nhạc thì có chút tức giận.
Vừa định mở miệng, bị Mục Thiên Thừa kéo lại: "Xem ra anh rất được yêu thương, anh rất vui."
Tô Nhạc bị chọc cười: "Đúng rồi, ái phi."
Mục Thiên Thừa cũng cười nhạt: "Hả, sao anh thấy có gì đó không đúng?"
Hai người nói thầm, nụ cười trên mặt rõ ràng, Lý Á cũng cảm thấy mình như một bóng đèn lớn.
Bà khẽ ho một tiếng: "Nhạc Nhạc à, con và Tiểu Mục ăn cơm xong rồi đi."
Mặt Tô Nhạc đỏ bừng, có chút xấu hổ: "Không cần đâu, chúng con trên đường ăn chút gì cũng được."
Thời gian không còn nhiều, Mục Thiên Thừa đề nghị ăn trên đường.
Khi Tô Nhạc đến sân bay, thấy "ăn chút gì" của Mục Thiên Thừa thực sự... trong lòng như có ngựa chạy qua [*]. Nhiều món ăn như thế này không kém gì bữa tối giao thừa, đây mà gọi là "chút gì"?
[*] Ý là bất bình.
Quay sang nhìn, Mục Thiên Thừa cũng có vẻ bất đắc dĩ.
Thực ra hôm nay chỉ có hai người họ, ai ngờ sáng nay gọi điện cho Tô Nhạc thì Mục Thiên Quân nói cho anh biết, 97 và mọi người hôm qua đến chơi, chiều nay cùng về thành phố H, họ quá cảnh ở đó.
Sau đó, trong lúc không kịp, Mục Thiên Thừa nhắn tin cho 97, bảo cậu ta mua chút gì đó rồi trở thành như thế này!!!
Đồ ngốc 97 mặt đầy tự hào nhìn Mục Thiên Thừa: "Anh thấy thế nào? Được không ạ?"
Tô Nhạc cười, có chút miễn cưỡng: "Được."
Ăn xong bữa trưa gọi là "chút gì" thì vừa đến giờ lên máy bay.
Tô Nhạc nhận xét: "97 thật lòng yêu thương Mục Thiên Thừa!"
Mục Thiên Thừa: "..."
Khi hạ cánh thì vừa đến tối, trước ngày đi làm, cả thành phố như sống dậy, đâu đâu cũng náo nhiệt.
Tô Nhạc cứ thế bình thản bước trong dòng người đông đúc.
Phía sau, là 97 kéo hai vali hành lý.
Vừa xuống máy bay, 97 đã chủ động đề nghị giúp đỡ lấy hành lý, Mục Thiên Thừa có lẽ chưa kịp phản ứng lại câu nói của Tô Nhạc, định từ chối thì 97 đã chạy mất hút.
Anh thở dài quay lại nhìn Tô Nhạc.
Còn Tô Nhạc, môi nở nụ cười không rõ lý do, ánh mắt đầy hình bóng của Mục Thiên Thừa.
Hai người bên nhau lâu, dần dần, Mục Thiên Thừa nhận ra, Tô Nhạc càng ngày càng thích cười. Bất kể khi nào, thấy anh là môi cô đều nở nụ cười, có lúc cả mắt cũng cười.
Tô Nhạc như vậy, Mục Thiên Thừa càng yêu hơn!
Đến cửa, 97 đã đứng ngoài đợi với hành lý.
Thời tiết giữa tháng hai rất ấm áp, dù là buổi tối nhưng cũng không lạnh.
97 mặc áo phao đứng ngoài, trông rất dễ thương.
Mục Thiên Thừa bước nhanh vài bước, nhận lấy hành lý mỉm cười: "Cảm ơn."
"Hehe." 97 gãi đầu, cười ngượng ngùng: "Anh Thừa khách sáo quá!"
Sau khi đưa Tô Nhạc về nhà, Mục Thiên Thừa mới trở về.
Về đến nhà mới hơn bảy giờ, Tô Nhạc sắp xếp hành lý xong thì trải tài liệu đã thu thập mấy ngày nay lên bàn.
Trên đó không có gì đặc biệt, nhiều bức ảnh chỉ có một người.
Người đó không lớn tuổi, lớn hơn Tô Nhạc mười mấy tuổi. Trong đó có một tấm, Tô Nhạc chú ý nhất.
Đó là một tấm ảnh ở quán bar, người đàn ông trong bức ảnh uống rượu giữa ánh đèn lấp lánh, có lẽ vì quá nóng, chiếc áo khoác đã cởi ra, tay áo xắn lên để lộ hình xăm màu xanh trên cánh tay.
Bức ảnh đó khiến Tô Nhạc rung động.
Dù khi đó còn nhỏ, nhưng hình xăm đó cô vẫn nhớ rất rõ.
Theo dõi mấy ngày, ngoài những bức ảnh này, Tô Nhạc không có chút thu hoạch nào, trong lòng không khỏi buồn bã.
Nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới có chút manh mối, sao cô có thể cam lòng dừng lại ở đây.
Tuyệt đối không thể dừng lại ở đây, Tô Nhạc siết chặt nắm tay.
Trước khi ngủ, Mục Thiên Thừa gọi điện.
Lúc đó Tô Nhạc vừa tắm xong, nghe thấy chuông điện thoại thì nhanh chân bước đến.
"Alo."
Đầu dây bên kia có tiếng cười nhẹ: "Bắt máy nhanh nhỉ."
"À vâng." Mang theo ý cười.
Hai người không nói gì đặc biệt, đến khi dập máy mới nhận ra đã nói chuyện gần nửa tiếng.
Tô Nhạc nhìn thời gian, có chút ngạc nhiên, ừm... có gì để nói vậy nhỉ?
Đúng thật, thật kỳ lạ!
Bản thân cô vốn không phải người nhiều lời, nhưng khi gặp Mục Thiên Thừa, lại có thể nói không hết lời.
Giờ đây, chỉ cần nghĩ đến anh là lòng cô lại rộn ràng vui sướng!
Trước khi ngủ, cô đặt lại chuông báo thức rồi mới yên tâm ngủ.
Sáng sớm, Tô Nhạc vừa dậy đã nhận được cuộc gọi của Mục Thiên Thừa.
Cô nhướng mày, có chút không hiểu vì sao sáng sớm lại gọi cho cô: "Sao thế?" Đi thẳng vào vấn đề.
Bên kia dừng lại vài giây mới trả lời: "Sáng nay anh không thể cùng em ăn sáng, vừa rồi bác sĩ Giang hẹn anh đến bệnh viện một lát."
Liên quan đến bệnh của Mục Thiên Thừa, thần kinh của Tô Nhạc chưa bao giờ thả lỏng. Nghe anh nói vậy thì vội vàng nói: "Em đi cùng anh."
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười nhẹ: "Yên tâm, anh tự đi được."
"Nhưng em..."
Mục Thiên Thừa ngắt lời: "Tin anh đi."
Một lúc lâu sau, Tô Nhạc mới đồng ý: "Vậy khi đến bệnh viện nhớ báo cho em."
Mục Thiên Thừa đồng ý, Tô Nhạc dập máy rồi ném điện thoại lên giường.
Nhìn vào gương, rõ ràng đêm qua ngủ ngon, nhưng giờ lại không có tinh thần.
Thở dài mở vòi nước, để chế độ nước lạnh, hứng một ít vẩy lên mặt.
Dường như có tiếng của Mục Thiên Thừa bên tai, trong đầu cũng hiện lên hình bóng của anh. Mục Thiên Thừa đang cau mày, đứng khoanh tay bên cạnh, giọng có chút trách móc: "Để nước ấm, lạnh thế này bệnh thì sao?"
Tô Nhạc đột nhiên ngẩng đầu, trong gương ngoài cô với gương mặt đầy nước, không còn ai khác. Cô vươn tay, vặn nước trở về nước ấm.