Cô cũng không biết vì sao mình lại đồng ý dứt khoát như vậy, có lẽ bởi vì Lâm Dạ là một trong số ít người có thể nói chuyện và cùng sóng vai chiến đấu với cô.
Là con gái của Tổng tư lệnh, cô đã chú định là sẽ không có quá nhiều bạn bè, cũng chú định cô phải đối mặt với sự cô đơn một mình.
Từ biệt một tiếng, cô lập tức điều khiển Ám Dạ Yêu Cơ tụ hợp với đội ngũ học viện.
Vẻ mặt Lâm Dạ phức tạp đứng tại chỗ, yên lặng nhìn bóng lưng cô rời khỏi.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn tự giễu lắc đầu thu hồi ánh mắt nhanh chóng đuổi theo đội ngũ.
…
Buổi tối.
Khi Lâm Dạ theo bộ đội người máy trở lại khu D78 thì trời đã hoàn toàn tối đen.
Nhưng lúc này, toàn bộ khu D78 vẫn sáng đèn như ban ngày.
Ngay cả những chiếc thuyền bay và tinh vòng trên bầu trời cũng sáng lên biểu ngữ chào đón.
Rất nhiều công dân hạ tầng kéo gia đình tập trung hoan hô bên ngoài khu bắc thành, thoạt nhìn vô cùng náo nhiệt.
Lâm Dạ cứ như vậy đi theo đội hậu cần chậm rãi đi về phía trước trong tiếng hò hét của mọi người xuyên qua đường phố tiến vào thành, hắn có loại cảm giác anh hùng trở về được nghênh đón.
Trong lúc nà.
Hình như hắn có chút hiểu được vì sao những binh lính kia lại liều mạng trên chiến trường như vậy.
Bởi vì sau lưng của họ có rất nhiều người yêu thương, người cần được họ chăm sóc và những người đã chờ đợi họ trở lại.
Hoặc có thể.
Đó là niềm tin.
- Tiểu tử.
Lúc này, Dương Thiết Quân điều khiển người máy đi tới trước mặt hắn.
- Lát nữa chúng ta sẽ trở về tổng bộ báo cáo, đừng quên những lời ta đã nói, nếu sau này ngươi thay đổi chủ ý thì có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào.
- Được.
Lâm Dạ nghiêm túc đáp một tiếng.
Sau đó dưới sự chứng kiến của hắn, bộ đội người máy và xe bọc thép bắt đầu tăng tốc tiến vào trong thành, trên bầu trời từng chiếc máy bay chiến đấu xẹt qua đỉnh đầu bay tới vị trí thang máy vũ trụ.
Mà sau khi các phi công đi theo nói lời tạm biệt với nhau cũng đều nhao nhao rời khỏi đội ngũ, chạy tới các phương hướng hoặc là đi quán bar dưới lòng đất uống rượu chúc mừng.
Một hồi chiến dịch tiêu diệt khu vực biến dị quy mô lớn, đến đây cuối cùng cũng kết thúc viên mãn.
- Được rồi, ta cũng phải tìm một chỗ nghỉ ngơi một đêm mới được.
Nhìn mọi người náo nhiệt tản đi, khóe miệng Lâm Dạ hàm chứa ý cười, mùi pháo hoa quen thuộc rốt cục làm cho hắn có loại cảm giác dung nhập vào thế giới này.
Cho dù bây giờ hắn đang vẫn là một người cô đơn.
- Tìm được rồi!
Đột nhiên, một tiếng la hét trong đám đông làm gián đoạn suy nghĩ của hắn.
Đang lúc hắn chuẩn bị xoay người rời khỏi thì một người máy sửa chữa quen thuộc lướt qua đám người chạy về phía hắn.
- Lão Đa?
Lâm Dạ kinh ngạc nhìn người tới, đây không phải là Lão Đa sau khi đi vào nội thành đã chia tay hắn sao?
- Lão Đa, sao lão lại ở đây?
Lâm Dạ không ngờ sẽ gặp đối phương ở đây, ngạc nhiên hỏi.
- Chuyện này còn cần hỏi sao, ta đến đây đương nhiên là để chờ ngươi.
Lão Đa duỗi thẳng chân dưới của người máy giống như bạch tuộc vòng qua đám người, rất nhanh đã đi tới trước mặt hắn.
- Chờ ta?
Lâm Dạ sửng sốt một chút.
- Bây giờ ngươi vẫn chưa biết đi đâu đúng không?
Lão Đa trực tiếp hỏi.
- Ừm, ta đang chuẩn bị đến khách sạn ở trước một đêm rồi nói sau.
- Ta biết sẽ là như vậy mà.
Lão Đa cười hắc hắc nói:
- Tiểu tử ngươi ở bãi rác bên kia không có người thân hay bạn bè gì, ta đoán có thể ngay cả chỗ ở ngươi cũng không có cho nên ta đã đến bên này chờ thử xem, không ngờ lại thật đúng là chờ được ngươi, thế nào, chiến dịch thuận lợi chứ?
- Cũng tạm ổn nhưng giữa đường xảy ra chút ngoài ý muốn, nhưng mà đã được giải quyết.
- Người không sao là tốt rồi, nếu ngươi vẫn chưa có chỗ ở vậy thì đến chỗ ta ở đi vừa vặn chỗ ta vẫn còn chổ trống.
Lão Đa nói ý đồ của mình.
Hóa ra lão luôn ở đây chờ Lâm Dạ, chính là sợ hắn ở trong nội thành không có người thân, bạn bè, lăn lộn không nổi nên mới đặc biệt chạy tới đây.
Lâm Dạ nhìn khuôn mặt già nua nhếch nhác của lão, lại cảm nhận được một cảm giác ấm áp chưa từng có, đột nhiên nở nụ cười.
- Lão đầu, nói thật với ta đi, có phải lão đã lần nữa ôm tình nhân cũ về trong tay rồi không?
- Không! Cái gì trở về trong tay đừng nói khó nghe như vậy.
Lão Đa vốn còn mặt mày hớn hở trừng mắt:
- Chúng ta gọi là lưỡng tình tương duyệt, chẳng qua bởi vì lúc còn trẻ không hiểu chuyện nên mới chậm trễ thôi.
- Nói như vậy chuyện của hai người thật sự thành công rồi?
Ánh mắt Lâm Dạ sáng ngời, điều này không nằm trong dự liệu của hắn.
- Đã là tuổi này rồi còn cái gì được hay không, mà thôi quên đi không nói chuyện này nữa, tóm lại theo ta trở về trước rồi nói sau.
Lão Đa đỏ mặt vội vàng chuyển đề tài.
Lâm Dạ hiển nhiên lại đoán đúng rồi.
Không ngờ lại lão gia hỏa này thật đúng là có hai cái bàn chải, cách xa nhiều năm như vậy đối phương thế nhưng còn đang chờ hắn, thậm chí một lần nữa lại ở bên nhau, quả nhiên là gừng càng già càng cay mà.
Nói như vậy thì hẳn là đối phương cũng sẽ không trở về bãi rác bên kia nữa.
Nhưng mà cũng tốt, it nhất lúc hắn cải tiến người máy sẽ không cần phải chạy quá xa nữa.
- Đi thôi, chỗ của chúng ta ở trong khu Bắc thành, tuy rằng có chút hẻo lánh nhưng người bản địa rất nhiều, ngươi cũng đừng ghét bỏ.
Lão Đa vừa nói vừa dẫn đường ở phía trước.
- Sẽ không, ta thấy hẻo lánh ngược lại là an tĩnh, chỉ cần không quấy rầy hai người là được.
Lâm Dạ điều khiển Kỵ Sĩ Hắc Phong đuổi theo bước chân của lão.
Trên đường đi, hai người cũng nói về chuyện trong khu vực biến dị.
Dù sao cũng là lần đầu tiên Lâm Dạ chân chính tham gia chiến dịch tiêu diệt còn rất nhiều chổ không đủ kinh nghiệm, vừa lúc có thể thảo luận với lão tiền bối.
Lão Đa đương nhiên cũng không từ chối đối với chuyện này, chia sẻ kinh nghiệm tích lũy lúc trước của mình với Lâm Dạ, giúp hắn hưởng lợi không nhỏ.