- Đúng rồi, lão có biết chuyện liên quan đến hợp nhất gen hay không?
Lâm Dạ nhớ tới biến cố hôm nay gặp phải ở khu vực biến dị, bỗng nhiên hỏi.
- Ngươi nghe thấy thứ này từ đâu?
Lão Đa dừng lại bước chân, ngạc nhiên nhìn hắn.
Lâm Dạ có thể cảm thấy vẻ mặt của lão mang theo một tia khẩn trương, không khỏi kinh ngạc, lập tức nói từ đầu đến cuối chuyện đột biến của ngọn nguồn biến dị mà mình nhìn thấy hôm nay.
Lão Đa nghe xong thì lông mày khẽ nhíu lại:
- Hợp nhất tất cả sinh vật biến dị, mà còn đạt được năng lực của chúng? Điều này quả thật chỉ có kỹ thuật hợp nhất gen mới có thể làm được, không ngờ bây giờ lại còn có người dám làm loại thí nghiệm này.
Người?
Lâm Dạ thoáng cái nghe ra mấu chốt trong đó.
- Theo ý của lão nói thì quái vật kia không phải tự nhiên hình thành mà là do con người tạo ra?
Hắn vô cùng khiếp sợ nói.
Bởi vì cho đến bây giờ thì quái vật bào tử kinh khủng kia vẫn còn khắc sâu trong lòng hắn, không tan đi được.
Loại quái vật trình độ này lại có thể là do con người tạo ra?
Điều này cũng quá kinh khủng rồi!
- Hẳn là không sai được.
Lão Đa gật đầu, vẻ mặt càng ngưng trọng hơn.
- Hơn một trăm năm trước, khi đột biến vừa mới xâm nhập vào thế giới này đã có người dùng kỹ thuật hợp nhất gen tiến hành dung hợp người và sinh vật biến dị, muốn thông qua cách này sáng tạo ra một đám nhân loại mới cường đại dùng để chống lại quái vật xâm lấn.
- Nhưng bọn họ đều thất bại, những người hợp nhất gen với sinh vật biến dị cuối cùng tất cả đều biến dị thành quái vật khủng bố, tạo thành đả kích hủy diệt đối với các nơi của Liên Bang Tinh Hoàn thậm chí tăng nhanh tốc độ sụp đổ trên mặt đất.
- Cho nên từ đó về sau, lãnh đạo Liên Bang đã ra lệnh cho tất cả công dân không được tiến hành bất kỳ nghiên cứu nào về kỹ thuật này, nếu có người vi phạm thì trực tiếp đánh chết.
Đối với lịch sử Liên Bang Tinh Hoàn, rõ ràng người ở tuổi như Lão Đa hiểu được nhiều hơn, thoáng cái đã nói ra bí mật ẩn giấu sau lưng Liên Bang.
Lâm Dạ nghe xong cả người đều thấy không thoải mái.
Bọn họ liều cả mạng sống điều ra bộ đội đối phó quái vật lại có thể quái vật lại là nhân tạo ra, hơn nữa còn thiếu chút nữa thì toàn quân bị diệt.
Có bao nhiêu bản lĩnh mới có thể làm được điều đó?
Hắn thật sự không thể tưởng tượng được.
Hình như Lão Đa nhìn ra được lo lắng của hắn ở bên cạnh lại lên tiếng:
- Yên tâm đi, nếu ngay cả ngươi cũng phát hiện ra chuyện này thì quân đội không có lý do gì mà không biết, có lẽ hiện tại đã bắt đầu tiến hành điều tra.
- Cũng đúng, loại chuyện này còn chưa tới lượt dân chúng hạ tầng chúng ta lo lắng.
Tâm tình căng thẳng của Lâm Dạ rốt cục cũng thả lỏng.
Tiếp cận cấp Thống Soái, tùy tiện phun một ngụm nước bọt cũng có thể dìm chết hắn, cho dù nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng, vẫn là nhanh chóng tăng thực lực của mình lên cao hơn, như vậy ít nhất còn có thêm một chút bảo đảm.
- Đi thôi, phía trước chính là chỗ ở của ta.
Trong lúc nói chuyện, hai người rốt cục cũng xuyên qua con đường náo loạn đi tới một khu dân cư hạ tầng ở ngã ba giáp ranh giữa khu Bắc thành và khu XC.
Tòa nhà nơi này cơ bản đều là dùng kim loại xây dựng, một tòa bên cạnh một tòa không có quy luật rải rác khắp nơi, giống như từng pháo đài kim loại tràn ngập rỉ sét và khí tức cũ kỹ.
Bên cạnh còn có rất nhiều cái bàn dùng để làm việc cùng với lều sắt cao hơn mười thước, thoạt nhìn cực kỳ rộng rãi hẳn là dành riêng cho người máy.
Lâm Dạ đi theo phía sau Lão Đa, rất nhanh đã đi tới bên ngoài một tòa nhà mang có nhà kho khổng lồ, liếc mắt một cái đã lập tức nhìn thấy bên trong kho hàng đậu một người máy màu xám đậm.
Không cần phải nói, hẳn là người máy của tình nhân cũ của Lão Đa.
Dừng người máy ở bên cạnh, hai người dọc theo cái bàn đi ra khỏi phòng.
Dường như biết bọn họ trở về, lúc này cửa lớn “ọp ẹp” một tiếng, bỗng nhiên mở ra, một vị phụ nhân trên mặt tràn đầy nếp nhăn nhưng khó che giấu được phong thái xuất hiện trước mắt.
- Bà nó ơi, ta mang người về rồi.
Nhìn thấy đối phương, Lão Đa nhất thời nghênh đón như một lời mời tranh công.
- Vừa mới trở về thì ồn ào cái gì?
Bà lão lườm lão một cái, sau đó ánh mắt của bà rơi xuống người Lâm Dạ, mở miệng với giọng nói hiền lành.
- Ngươi chính là Lâm Dạ à, đây mau vào đây đi, bên ngoài phòng lạnh, ta vừa vặn chuẩn bị một nồi canh nóng trước tiên làm ấm thân thể rồi nói sau.
Nói xong thì bà cực kỳ nhiệt tình chiêu đãi Lâm Dạ vào phòng, trực tiếp bỏ Lão Đa lại ngoài cửa.
- Còn tôi thì sao? Tôi ở phía bắc thành phố nhịn đói chờ đợi hơn một giờ, tôi cũng muốn uống súp bà nấu.
Lão Đa thấy thế nhất thời lo lắng vội vàng đi theo vào cầm lấy cái thìa trên bàn, bộ dáng gấp gáp không thể nhịn.
Ba!
Người phụ nữ tát vào lòng bàn tay lão.
- Tránh qua một bên đi, người ta tốt xấu gì cũng là ân nhân cứu mạng của ông, nếu không phải tôi nhắc nhở thì có lẽ hôm nay tiểu tử này phải lưu lạc trên đường, không có chỗ ở rồi, ông còn không biết xấu hổ mà đòi uống.
Hóa ra bà ấy đã biết chuyện xảy ra trong vùng đất vô pháp nên mới đặc biệt gọi Lão Đa đến thành Bắc chờ.
Trong lòng Lâm Dạ giật mình, lại cổ quái nhìn Lão Đa một cái.
Không ngờ lại lão đầu này lại có thể cũng có lúc thất thố như vậy, thật đúng là quả quýt dày có móng tay nhọn.
- Nào, Lâm Dạ ngươi đừng khách khí, cứ coi nơi này là nhà mình là được, ta thấy vừa rồi ngươi từ khu vực biến dị trở về chắc là đã rất mệt mỏi, cơm nước xong thì đi nghỉ ngơi một chút đi.
- Được.
Lâm Dạ đáp một tiếng, đi theo hai người vào ăn cơm tối.
Sau đó dưới sự dẫn dắt của Lão Đa đi tới một gian phòng đã sớm bố trí sạch sẽ vào ở, cuối cùng cũng kết thúc một ngày chạy trốn.