Máy Móc Toàn Cầu Tiến Hóa (Dịch Full)

Chương 106 - Chương 106 - Tại Sao Đều Nhìn Ta Như Thế?

Chương 106 - Tại Sao Đều Nhìn Ta Như Thế?
Chương 106 - Tại Sao Đều Nhìn Ta Như Thế?

Chuyện này làm hắn nhớ về bình luận đâm thẳng vào tường.

Tuy còn không biết khống chế thực tế như thế nào, nhưng nếu hắn cũng thoáng cái đụng vào tường vậy thì quá xấu hổ rồi.

- Quên đi, ta vẫn nên trở về tiêm thuốc cải tạo gen trước rồi nói sau.

Lâm Dạ có chút chột dạ nói.

- Cũng được, vừa lúc ta muốn điều chỉnh cho nó một chút, chờ ngươi tiêm xong hẳn là không sai biệt lắm.

- Vậy ta giao nó cho lão.

Nói xong một câu, Lâm Dạ đã trở về phòng ở lầu hai lấy thuốc cải tạo gen trong rương ra, sau đó đi tới bên giường ngồi xuống.

1 giây… 2 giây… 3 giây… 10 giây thoáng qua.

Lâm Dạ ngơ ngác ngồi trên giường, vẻ mặt lộ ra nghi hoặc.

Sao mà tình hình không giống như những gì hắn nghĩ chứ?

Tuy rằng hắn cũng có thể cảm nhận được có một luồng năng lượng khổng lồ tràn vào trong cơ thể, ngang ngược va chạm, nhưng sự đau đớn kia lại không khoa trương như hai lần trước, thậm chí còn không làm cho hắn nhíu mày một cái.

Chẳng lẽ mua thuốc giả sao?

Lâm Dạ vội vàng cầm lấy ống kim đã trống rỗng cẩn thận xem xét, quả thật có dấu hiệu chống giả độc quyền của Liên Bang Tinh Hoàn.

Hơn nữa vừa rồi hắn cũng trải qua nhiều lần xác nhận mới lấy được dược thủy, muốn giả mạo cũng không dễ dàng.

Nói như vậy cũng chỉ có một khả năng.

Hai lần trước là bởi vì thân thể hắn quá yếu nên mới xuất hiện phản ứng cực lớn như vậy, hiện giờ cường độ thân thể của hắn sớm đã không giống ngày xưa, hiệu quả của dược thủy đương nhiên cũng sẽ yếu đi rất nhiều.

Đó là kháng thuốc được nói trong tài liệu.

- Quả nhiên không thể tiếp tục tiêm à?

Lâm Dạ yên lặng suy nghĩ, không nhịn được ngáp một cái.

Hắn phát hiện tuy lần này không đau đến ngất đi, nhưng hắn vẫn cảm nhận được một cơn buồn ngủ mãnh liệt đánh tới, chỉ chốc lát sau đã làm cho mí mắt hắn giật giật.

Cuối cùng vẫn không chịu nổi, nằm trên giường ngủ say.

Khu D70.

Trụ sở Quân đoàn số 7.

Sáng sớm, tất cả người phụ trách bộ đội biên phòng đã tập trung ở đây để tổ chức đại hội khen thưởng trong hội trường.

Mạc Vân Hải ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí đầu tiên yên lặng nhìn báo cáo chiến đấu trước mắt, đội trưởng và đội phó các bộ đội phía dưới thì vẻ mặt khẩn trương, thở cũng không dám thở.

- Lão đại, Hồng tỷ, hai người nói năm nay sẽ là đội nào được chọn?

Phía sau, trong một góc không đáng chú ý, Dương Thiết Quân không nhịn được nhỏ giọng hỏi.

- Ai được chọn cũng giống nhau, dù sao thì cũng không tới lượt đội hậu cần của chúng ta.

Viên Trăng Máu không thèm để ý nói chút nào, trong lời nói hàm chứa một chút bất mãn.

Luận công lao thì đội hậu cần của bọn họ vẫn luôn ở phía sau tất cả bộ đội, bận rộn bên ngoài hỗ trợ vận chuyển vật tư, còn phải tiến hành hỗ trợ chiến đấu, tuyệt đối không thấp hơn bất kỳ một bộ đội nào.

Nhưng hàng năm, khi tuyên bố chính thức thì đội hậu cần của bọn họ đều chỉ chạy theo mà thôi, cho tới bây giờ chưa từng được cấp trên coi trọng.

Nói khó nghe một chút, bọn họ chỉ là một người làm việc vặt mà thôi.

Cho nên năm nay, Viên Trăng Máu cũng không ôm hy vọng quá lớn, chỉ coi như là tới sân khấu, thuận tiện nhận phần thưởng thuộc về đội hậu cần của bọn họ là được.

- Quả thật đã rất lâu rồi không đến lượt chúng ta.

Đội trưởng đội hậu cần cười khổ một tiếng, đối với loại tình huống này sớm đã thấy lạ nên cũng không trách, hắn cũng không ôm hy vọng quá lớn.

Dương Thiết Quân vốn còn muốn nói cái gì, nhưng nhìn hai người bọn họ đều nói như vậy, cũng lựa chọn ngậm miệng không nói ngồi xổm sang một bên không tập trung.

Rốt cục, Mạc Vân Hải cũng đọc xong báo cáo chậm rãi ngẩng đầu.

- Nói vậy các ngươi đều biết, lần này danh ngạch tuyên bố chính thức căn cứ vào biểu hiện của tất cả bộ đội trong chiến dịch tiêu diệt quyết định.

Âm thanh rõ ràng tràn ngập uy nghiêm truyền khắp mọi ngóc ngách trong hội trường, thoáng cái làm cho mọi người nín thở ngưng thần, vẻ mặt khẩn trương hẳn lên.

Thấy bọn họ đều không lên tiếng, Mạc Vân Hải lập tức nói tiếp:

- Nếu các ngươi đều đã rõ, vậy ta cũng không nói nhảm nữa.

- Tối hôm qua ta đã thương lượng với mấy người phụ trách khu vực khác, cũng nhìn biểu hiện của các ngươi trong chiến dịch tiêu diệt, cuối cùng đưa ra quyết định.

- Năm nay, đội ngũ chuyển sang bộ đội chính thức…

Âm thanh của Mạc Vân Hải dừng lại một chút, ánh mắt nhìn lướt qua tất cả mọi người ở đây, cuối cùng rơi xuống một bộ đội đại biểu bên tay trái.

- Phân đội chiến đấu thứ nhất!

Dứt lời, trong hội trường đầu tiên là yên tĩnh, tiếp theo mấy người kia mừng rỡ như điên đứng dậy.

- Cảm ơn tổng chỉ huy! Cảm ơn Liên Bang đã đào tạo! Sau này chúng ta nhất định sẽ cố gắng bảo vệ an toàn cho Liên Bang!

So với bọn họ kích động thì người phụ trách các đội ngũ khác lại một đám thấp giọng thở dài, không còn lời nào để nói.

Bởi vì trong chiến dịch tiêu diệt lần này, phân đội thứ nhất quả thật gánh chịu áp lực lớn nhất, chuyên phụ trách ngăn chặn nơi có sinh vật biến dị dày đặc nhất, tổng cống hiến cao nhất cũng không ngoài ý muốn.

Quan trọng nhất là sức mạnh tổng thể của đội đầu tiên nằm ở đó.

Phi công cường đại gần như hơn phân nửa đều gia nhập vào trong phân đội thứ nhất, càng thêm kéo dài chênh lệch giữa bọn họ.

Chỉ có thể nói thua không oan, nhưng cũng rất không cam lòng.

Bởi vì như vậy thì bọn họ lại phải đợi đến năm sau mới có cơ hội xoay chuyển à.

Tuy nhiên, ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Sau khi tuyên bố danh ngạch quân đội chính thức, Mạc Vân Hải lại đột nhiên nói:

- Lần này ngoại trừ tuyên bố bộ đội chính thức ra còn phải đặc biệt khen thưởng một bộ đội.

- Biểu hiện của bọn họ trong chiến dịch lần này cực kỳ ưu tú, nhất là vào lúc mấu chốt nhất thành công nổ tung sào huyệt quái vật tạo ra điểm đột phá cho chúng ta tấn công.

- Cho nên trải qua thương nghị, chúng ta quyết định tăng gấp đôi phần thưởng mà bộ đội kia đạt được.

Gấp đôi!

Hội trường lần thứ hai xôn xao, một đám hô hấp dồn dập, bọn họ ước là đội quân mà Mạc Vân Hải đang nói đến.

Bình Luận (0)
Comment