Máy Móc Toàn Cầu Tiến Hóa (Dịch Full)

Chương 107 - Chương 107 - Thử Người Máy Mới

Chương 107 - Thử Người Máy Mới
Chương 107 - Thử Người Máy Mới

Phần thưởng tài nguyên gấp đôi, tuyệt đối có thể làm cho thực lực tổng thể của bọn họ tăng lên một phen, đến lúc đó lo gì không thể áp đảo bộ đội khác?

Không ngờ lại quanh co lòng vòng mà dĩ nhiên còn có một cơ hội lớn ở phía sau chờ bọn họ, để cho bọn họ lần thứ hai kích động hẳn lên.

Mạc Vân Hải cũng không úp mở với bọn họ, mà ánh mắt rơi xuống vị trí khuất nhất trong hội trường, trên mặt treo lên một tia ý cười.

- Bộ đội này chính là nhân viên hậu cần của chúng ta.

Ầm ầm!

Bên trong phòng hội nghị lập tức nổ tung.

Lực lượng hậu cần?

Người nhận được phần thưởng này lại là bộ đội hậu cần?

Đừng nói người phụ trách bộ đội khác, cho dù là mấy người Viên Trăng Máu của đội hậu cần cũng đều là vẻ mặt ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ loại chuyện tốt này lại rơi vào trên người mình.

Sau đó nghĩ đến cái gì, tất cả đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Dương Thiết Quân đang nhàm chán bẻ ngón tay.

- Ách sao? Sao tất cả lại nhìn ta như vậy?

Dương Thiết Quân thoáng cái sửng sốt, lúc này hắn mới phát hiện tất cả mọi người đang nhìn hắn, còn tưởng rằng mình là quân đào ngũ bị bắt quả tang tại hiện trường.

Dương Thiết Quân khóc rồi.

Trong cuộc họp quan trọng mà phạm phai một sai lầm nhỏ như vậy, hắn sẽ không bị xử phạt chứ?

Xử phạt vẫn chưa nghiêm trọng nếu việc bỏ đi phần thưởng trong hành động tiêu diệt lần này của hắn, vậy thì thật sự là thiệt thòi lớn, hắn còn trông cậy vào việc này để đổi linh kiện người máy tốt hơn một chút.

- Đại úy, ta...

Hắn há miệng muốn biện giải, nhưng vẻ mặt đội trưởng hậu cần lại nghiêm trong lên.

- Dương Thiết Quân, bước ra khỏi hàng!

Một tiếng mệnh lệnh đã làm hắn sợ tới mức giật mình, vội vàng đứng dậy thẳng lưng xuất hiện trước mặt mọi người.

- Ừm không tệ, ngươi chính là đội trưởng tiểu đội chiến đấu hậu cần Dương Thiết Quân đúng không?

Mạc Vân Hải mặt mang ý cười gật đầu, hiển nhiên đã ở trên báo cáo xem qua tư liệu của hắn.

- Thưa tổng chỉ huy, là ta.

Cảm nhận được ánh mắt của các chỉ huy xung quanh, Dương Thiết Quân ngay cả âm thanh cũng có chút run rẩy.

Xong rồi, xong rồi.

Nếu toàn đội bị thông báo phê bình, bộ phận mới cũng không còn hy vọng gì nữa sớm biết vậy thì sẽ không thất thần trong lúc họp.

Lúc này, vẻ mặt trên mặt Dương Thiết Quân quả thực còn khó coi hơn cả khóc, không biết còn tưởng rằng hắn đang chịu tang.

- Nhìn vẻ mặt này của ngươi, chẳng lẽ không hài lòng đối với phần thưởng cấp trên đưa ra à?

Mạc Vân Hải kỳ quái hỏi.

- Phần thưởng? Phần thưởng nào?

Dương Thiết Quân nhất thời không kịp phản ứng.

- Còn hỏi phần thưởng gì, đương nhiên là phần thưởng nổ tung sào huyệt quái vật của lão Dương ngươi, lần này ngươi lập được đại công rồi đấy!

Vẻ mặt nghiêm túc của đội trưởng thả lỏng ra, thay bằng một khuôn mặt tươi cười, ngay cả Viên Trăng Máu cũng đều cười tủm tỉm nhìn hắn.

Ai có thể ngờ được, các tiểu đội hậu cần khác của bọn họ không thể lập được đại công, ngược lại ở Dương Thiết Quân lại làm được, hơn nữa còn được cấp trên khẳng định, thật đúng là ngoài dự liệu.

Dương Thiết Quân vốn đang ngây người, nghe thấy lời nói của bọn họ cũng thoáng cái tỉnh ngộ lại, tròng mắt trợn tròn giống như đầu trọc sáng ngời của hắn.

- Ta lập được đại công, thì ra là phát thưởng cho chúng ta, cảm ơn Tổng chỉ huy đã đào tạo!

- Được rồi, lời khách sáo không cần nhiều lời.

Mạc Vân Hải cười khoát tay áo, giống như cũng bị bộ dáng ngây ngốc này của hắn chọc cười.

- Lần này chiến dịch tiêu diệt nếu không phải ngươi không sợ chết làm nổ tung sào huyệt để mở ra lỗ hổng, có lẽ chúng ta sẽ tổn thất lượng lớn nhân thủ, cho nên được khen ngợi là chuyện nên làm, chờ lần này trở về sẽ để cho đội trưởng các ngươi thưởng cho ngươi.

- Đây là chuyện nên làm.

Đội trưởng đội hậu cần gật đầu đáp.

Tuy rằng không thể bố trí vào bộ đội chính thức, nhưng lại tranh giành một hơi trước mặt các bộ đội khác, phần thưởng này hắn như thế nào cũng phải an bài cho Dương Thiết Quân mới được.

- Được rồi, cuộc họp hôm nay đến đây kết thúc, giải tán.

Tuyên bố xong mọi chuyện, Mạc Vân Hải cũng không ở lại lâu, đứng dậy rời khỏi phòng hội nghị.

Đợi đến khi cửa hội trường lại đóng lại, người của đội hậu cần nhất thời hoan hô, lập tức vây quanh Dương Thiết Quân.

- Được lắm nha lão Dương, thế nhưng không tiếng động lập được đại công!

- Thì ra người làm nổ tung sào huyệt kia là ngươi, che giấu chúng ta thật tốt!

- Ha ha cũng may có ngươi nên đội hậu cần của chúng ta mới được thơm lây.

- Tài nguyên gấp đôi, lần này đội hậu cần chúng ta thật sự phát tài rồi.

Người ở đây thấp nhất đều là đội trưởng của một tiểu đội, địa vị không khác gì Dương Thiết Quân, một đám trực tiếp xông lên ôm cổ hắn, cười nói vui vẻ náo nhiệt.

Các bộ độ khác so ra thì ảm đạm hơn nhiều, tất cả đều vẻ mặt khó chịu nhìn bọn họ.

Là bộ đội chiến đấu, bình thường bọn họ phân chia tài nguyên so với đội hậu cần nhiều hơn rất nhiều, nhưng ngay cả đội hậu cần cũng không sánh bằng.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, bọn họ sợ là sẽ bị người khác chê cười, đến lúc đó ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được.

Tất nhiên rồi.

Người của đội hậu cần thấy bọn họ cũng khó chịu.

Tuy rằng không đến mức ảnh hưởng đến sự phối hợp giữa các bộ đội, nhưng sự khác biệt trong phân phối tài nguyên bày ra ở đó, để cho đội hậu cần của bọn họ khắp nơi đều bị bộ đội khác đè đầu, đổi lại ai cũng không thoải mái.

Hiện giờ rốt cục mặt mày được hớn hở tự nhiên đắc ý bao nhiêu thì phải đắc ý.

Dương Thiết Quân trải nghiệm cảm giác từ địa ngục đến thiên đường, cũng không nhịn được cảm khái:

- Lần này thật ra vẫn phải cảm ơn các bộ đội khác nhường cơ hội lập công cho ta.

- Ồ? Sao ngươi lại nói vậy?

Đội trưởng đội hậu cần nghi hoặc nói, người của các bộ đội khác cũng nhao nhao nhìn qua.

- Hôm qua lúc trở về không phải ta đã nói với các ngươi rồi sao? Ta có thể thành công nổ tung sào huyệt quái vật là bởi vì có một phi công phòng ngự rất tốt yểm hộ ta.

Bình Luận (0)
Comment