Trong vòng chưa đầy 3 phút thì thiết bị đa dừng lại.
【Quét hoàn tất, đang in kết quả, vui lòng chờ】
Chờ sau khi máy đo xong thì thì một tờ giấy từ trong khe hở bên cạnh chậm rãi chạy ra, phía trên rõ ràng in kết quả kiểm tra vừa rồi.
Thật nhanh!
Lâm Dạ ngạc nhiên không thôi, hắn không ngờ lại lập tức có thể có kết quả, hắn còn tưởng rằng phải đợi thêm nữa ngày, hoặc một ngày nữa.
Vội vàng nhận lấy tờ giấy đi ra khỏi cửa khoang sau đó đi tới một góc bên cạnh xem xét.
【Công dân】: Lâm Dạ
【Giới tính】: Nam
【Tuổi】: 18
【Số hiệu】:D 78-5430
【Thẩm quyền】: Công dân cấp thấp, phi công chính thức
【Thức tỉnh gen】: 15%
【Kháng thuốc】: 94% (có thể tiêm thuốc cải tạo gen nếu số liệu này dưới 10%)
【Cường độ tinh thần】: 2.0 (bất thường)
【Hoạt động tế bào thần kinh】: 2.0 (bất thường)
【Những điều cần lưu ý khác】: Hoạt động tinh thần và tế bào thần kinh vượt xa mức bình thường (1.5), phản ứng bài tiết nhẹ, nên kiểm tra tình trạng thể chất kịp thời.
Quả nhiên.
Giống như thử nghiệm trước đó, cường độ tinh thần là bất thường.
Không chỉ vậy, ngay cả hoạt động tế bào thần kinh cũng được đánh dấu là bất thường.
Khó trách hắn có thể điều khiển Kẻ Sa Ngã mà người khác không thể điều khiển được, đây cũng coi như là tin tức tốt ngoài dự liệu đi.
Chỉ có điều.
Khi hắn nhìn thấy kháng thuốc thì lông mày của hắn nhíu lại.
Không phải vì nó quá xấu.
Mà ngược lại là nó quá tốt.
Phải biết rằng cách ngày hôm qua tiêm gen dược thủy mới qua một ngày mà thôi, kháng thuốc của hắn đã giảm xuống 6% nhiều đến vậy.
Đây chẳng phải là nói hắn chỉ cần nửa tháng là có thể tiêm một mũi thuốc cải tạo gen tiếp theo à?
Con số này đã cao hơn nhiều so với các công dân khác, trung bình mọi người phải đợi khoảng một tháng, thậm chí đã gần bắt kịp với mức độ di truyền của khu vực trên.
- Chẳng lẽ là bởi vì xuyên không à? Hoặc vì một lý do khác?
Nhìn tờ giấy trong tay, vẻ mặt Lâm Dạ uể oải.
Hắn thật sự hắn không hiểu rõ, nếu thật sự gen ưu tú như vậy thì sao lại bị ném đến bãi rác tầng dưới chót này, trừ phi là biến hóa này xảy ra sau khi hắn chiếm cứ thân thể này.
Nếu thật sự là như vậy, vậy cũng có thể nói chính là có chút quỷ dị mà thôi.
Nhưng dù sao thì đây cũng là một tin tốt cho hắn, bởi vì ít nhất hắn sẽ không bị bỏ rơi quá xa bởi những người đi trước.
Cho dù còn có một chút chênh lệch thì hắn cũng có thể từ chỗ khác bù đắp được.
Ví dụ như hai biện pháp Lão Đa nói.
Nhận được kết quả như vậy, Lâm Dạ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cất tờ giấy xong trực tiếp rời khỏi viện nghiên cứu di truyền, điều khiển Kẻ Sa Ngã tiếp tục chạy về phía thang máy vũ trụ.
Lúc này đã hơn nửa buổi sáng.
Đó là thời gian ùn tắc giao thông nhất trên đường phố.
Đối mặt với những chiếc xe bay không ngừng bay qua, Lâm Dạ chỉ có thể đi chậm lại cẩn thận né tránh, chậm rãi đi về phía trước.
Mãi cho đến nửa tiếng sau hắn mới vất vả lắm đi tới một lối vào đường chuyên dụng cho người máy, chuẩn bị từ nơi này đi tới trung tâm thành phố.
- Nha đầu thối đứng lại cho ta!
Lại không ngờ, lúc này một tiếng hô to đột nhiên từ xa truyền đến.
Đám người trở nên hỗn loạn, mấy người máy tuần tra màu đen và trắng chạy trên đường phố, bọn hắn đang vây quanh một người máy cũ kỹ, thoạt nhìn giống như dùng các loại linh kiện chắp vá lại, người này còn đang nhanh chóng tới gần hắn.
Đi tới đâu thì xe cộ nhao nhao tránh tới đó, đám người kinh hoảng tản ra, cả con đường chớp mắt đã loạn thành một đoàn.
- Ha ha, đuổi theo ta đi, mấy tên ngu xuẩn không có đầu óc.
Tiếng cười vui vẻ hoạt bát từ phía trên chiếc người máy phía trước truyền ra.
Một cô gái ăn mặc mộc mạc lại trực tiếp đứng ở phía trên người máy, thè lưỡi với người máy tuần tra phía sau.
Trong khi đó.
Bên trong người máy vang lên một trận hô nôn nóng.
- Tránh ra! Phía trước nhanh chóng tránh ra!
Người máy cũ kỹ này cất bước chạy giữa khe hở giữa các xe, truyền đến tiếng bước chân nặng nề ầm ầm.
Mới chỉ trong nháy mắt mà đã đi tới trước mặt Lâm Dạ, mắt thấy sắp va chạm với hắn.
Nhưng đúng lúc này thì cánh tay người máy kia bỗng nhiên lao ra hai cái móc xẹt qua bên cạnh Kẻ Sa Ngã nắm ở phía trên tòa nhà xa xa.
Dùng sức kéo một cái kéo theo người máy đột nhiên nhảy lên, bay lên trời cao, một loạt động tác như nước chảy mây bay.
Còn thiếu nữ kia thì vừa vặn mượn lực nhảy lên vai Kẻ Sa Ngã của Lâm Dạ.
Kẻ Sa Ngã quay đầu, Lâm Dạ cũng thông qua giao diện thao tác thấy rõ bộ dạng của đối phương.
Hai má bẩn thỉu, trên đầu còn buộc một cái đuôi ngựa thật dài, tung bay theo gió.
Trên người cô mặc một bộ áo sơ mi lao động và váy ngắn đã vô cùng cũ kỹ, giày thể thao dưới chân nhẹ nhàng đạp lên người máy.
- Người lớn, mượn bả vai của ngươi dùng một chút.
Nương theo một trận tiếng cười như chuông bạc, thiếu nữ dùng một lực bật nảy kinh người lại nhảy lên cao, lại cùng với người máy kia hoàn thành một cái tiếp sức trên không với độ khó cực cao.
Phải biết rằng Kẻ Sa Ngã độ cao gần mười thước!
Tuy nhiên.
Điều khiến Lâm Dạ tuyệt đối không ngờ lại chính là.
Khi hắn khống chế Kẻ Sa Ngã ngẩng đầu nhìn về phía trên, rơi vào trong mắt lại hắn lại là một mảnh trắng như tuyết, quang cảnh mê người mà hai mươi năm kiếp sống xử nam của hắn bây giờ cũng chưa từng thấy.
- Ah!!!
Bầu trời yên tĩnh một lát, sau đó đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết truyền khắp xung quanh đường lớn ngõ nhỏ.
- Lưu manh!
Cô gái vừa xấu hổ vừa tức giận, ở trên không trung vội vàng lấy tay che váy, suýt nữa mất thăng bằng.
Nhưng mà cuối cùng cô vẫn bằng vào khả năng khống chế cơ thể cực mạnh, xoay người rơi xuống trên người máy kia, quay đầu giận dữ trừng mắt nhìn Lâm Dạ còn đang bảo trì động tác ngẩng đầu giống như muốn hung hăng nhớ kỹ khuôn mặt của hắn.
- Ta…
Lâm Dạ há miệng, cười khổ một tiếng.