Máy Móc Toàn Cầu Tiến Hóa (Dịch Full)

Chương 126 - Chương 126 - Kế Hoạch Lên Trời (Phần 2)

Chương 126 - Kế Hoạch Lên Trời (Phần 2)
Chương 126 - Kế Hoạch Lên Trời (Phần 2)

Phải biết rằng nơi này chính là nơi khảo nghiệm thực lực bản thân phi công, người có thể xuất hiện trên bảng xếp hạng này thì thực lực bản thân tuyệt đối cực kỳ mạnh mẽ.

Nếu như hắn nhớ không lầm thì ở trong Liên Bang Tinh Hoàn, sau khi thăng lên phi công cao cấp thân phận sẽ trực tiếp trở thành công dân thượng tầng.

Mà Viên Trăng Máu với tư cách là phó đội trưởng đội hậu cần quân đoàn số 7, nghe nói đã thức tỉnh gen cực kỳ gần 30%, hơn nữa mỗi tháng còn có thể nhận được tài nguyên cực kỳ phong phú.

Nhưng cho dù như vậy thì cô ấy vẫn rất khó tiếp tục thăng lên, đủ để thấy con đường này khó vượt qua đến bao nhiêu.

Nói cách khác thì những người trên bảng này đều là phi công trung cấp bị kẹt dưới 30%, muốn thông qua kế hoạch lên trời để cs/ó được một danh ngạch “Người lên trời” vào mỗi tháng, từ đó trở thành công dân thượng tầng.

Chỉ có vậy mới có thể hưởng dụng các nguồn lực cao cấp hơn.

Hình như Lâm Dạ có chút hiểu được vì sao Viên Trăng Máu lại xuất hiện ở đây.

Bởi vì chỉ có trở nên mạnh mẽ hơn thì mới có thể đi đến khu vực biến dị cao cấp hơn để tìm cách trị liệu cho em trai mình.

Nhưng nó có thật sự dễ dàng như vậy không?

Dù sao đây chính là nơi được xưng là địa ngục của các phi công, bao nhiêu người muốn thông qua biện pháp này thay đổi vận mệnh.

- Nhanh lên! Trong phòng số 6 có người đã thách thức vị trí số 99 và sẽ bắt đầu ngay lập tức.

- Còn có phòng số 11, vị trí thứ 59 và thứ 49 hẹn trước chiến đấu cũng sắp tới.

Đột nhiên, một vài tiếng la hét trong đám đông làm gián đoạn suy nghĩ của hắn.

Lâm Dạ quay đầu nhìn về phía những thông đạo có đặt tên là những con số xung quanh chắc hẳn là lối vào chiến trường.

Quả nhiên giống như Lão Đa nói là người thật tiến hành đối chiến, hơn nữa còn dùng phương thức hẹn trước đối chiến, cướp đoạt xếp hạng.

Tất nhiên rồi.

Người trên bảng cũng không phải tùy tiện có thể khiêu chiến, cần phải nộp một số đồng Liên Bang nhất định mới được, hơn nữa phải hẹn trước.

Hắn cũng không cho rằng hiện tại mình có thể đánh thắng được top 100 người trên bảng.

Lo lắng thời gian cấp bách, hắn cũng từ bỏ dự định xem cuộc chiến, dù sao thì sau này hắn cũng còn rất nhiều thời gian.

Hắn chỉ tùy tiện đi dạo một vòng trong này, sau đó trực tiếp xoay người rời khỏi, trở lại mặt đất điều khiển Kẻ Sa Ngã rời khỏi trung tâm thành phố.

- Phi Yến, lát nữa nhìn thấy Quan bá bá và dì Mai thì nhớ thu liễm một chút có biết không? Đừng tùy tiện như bình thường.

Bên ngoài khu vực nội thành.

Nơi giao nhau giữa phía Bắc thành phố và phía Nam thành phố.

Vừa đến buổi chiều, chỗ ở của Lão Đa và dì Mai đã nghênh đón mấy vị khách, mang theo một xe lễ vật đứng ở bên ngoài cửa chính.

- Biết rồi, biểu cô người đã nói mấy lần rồi.

Một cô gái quấn đuôi ngựa không tình nguyện trả lời.

- Ta không nói nhiều một câu có thể được à? Con xem hôm nay lại cùng những người đó chạy đến trung tâm thành phố quấy rối, nếu không phải dượng con có chút quan hệ thì con nhất định phải bị nhốt vài ngày rồi.

Biểu cô hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái.

- Đó cũng không phải là lỗi của con, còn không phải bởi vì…

- Được rồi được rồi, không cần con giải thích, chẳng lẽ biểu cô còn không biết tính cách của con sao? Bảo con tới đây sống với chúng ta thì lại không chịu, nhất định phải lăn lộn cùng đủ hạng người bần dân ở khu 9 kia, một cô gái như con nghĩ cái gì thế.

Thiếu nữ há miệng, nhìn thoáng qua biểu muội đang đùa giỡn ở xa xa:

- Con đã lớn rồi, con có thể sống cuộc sống của mình!

Lúc nói những lời này, giọng nói của cô rõ ràng kiên định hơn vài phần.

- Cuộc sống? Con biết cái gì gọi là cuộc sống không? Khu ổ chuột đâu phải là nơi người ở, lúc ba mẹ con đi.

- Được rồi được rồi, hôm nay là ngày vui, bà cũng đừng giáo dục con bé nữa.

Thấy biểu cô nhắc lại chuyện cũ, dượng ở bên cạnh vội vàng tiến lên ngăn cản, cắt đứt lời nói của cô.

Biểu cô vốn còn muốn nói thêm gì đó nhưng nhìn thấy vẻ mặt quật cường của thiếu nữ, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng.

- Quên đi, hôm nay là ngày vui của Quan đại ca và Mai tỷ, không nói chuyện này nữa, con đừng quên lời cô vừa nói.

- Biết rồi.

Cô gái bĩu môi.

Trên đường tới đây, cô đã nghe dượng nói qua, người lát nữa gặp chính là đại ca và đại tỷ đã cùng mạo hiểm ở khu vực biến dị với dượng khi bọn họ còn trẻ, từng có tình bạn.

Bởi vì một số chuyện nên đã tách biệt nhau nhiều năm, gần đây cuối cùng đã về với nhau.

Bình thường tính tình cô rất tùy ý, nhưng trường hợp quan trọng vẫn biết lễ nghĩa.

- Kẽo kẹt.

Đúng lúc này, cửa lớn mở ra, Lão Đa và dì Mai ăn mặc trang trọng, vẻ mặt tươi cười từ bên trong đi ra.

- Đến đây, mau, ngồi vào bên trong, đồ ăn ta đã chuẩn bị xong rồi, đây là Bạch nha đầu sao? Rất xinh đẹp.

Dì Mai vội vàng lên chào hỏi.

Quay đầu lại, phát hiện Lão Đa đang kiễng chân nhìn ra ngoài.

- Ông nó nhìn cái gì vậy? Còn không mau vào tiếp khách.

- Ta đang xem thử tiểu tử Lâm Dạ kia có về hay không, đều đã nói với hắn buổi chiều bắt đầu mà còn về trễ như vậy.

Hôn lễ đơn giản của Lão Đa và dì Mai kéo dài đến chạng vạng tối mới kết thúc.

Trong khoảng thời gian đó có không ít bạn bè thời trẻ của bọn họ tới chúc mừng, làm cho cả trong ngoài phòng đều trở nên vô cùng náo nhiệt.

Cũng mãi đến lúc này, Lâm Dạ mới biết được, thì ra Lão Đa ở trong nội thành lại có quan hệ hùng hậu như vậy, các ngành nghề đều có người quen biết.

Mặc dù không phải là ở vị trí cao nhưng đối với một thợ sửa chữa máy móc sống trong bãi rác trong nhiều năm, điều này chắc chắn là không thể tưởng tượng.

Do đó, vị trí của thợ sửa chữa máy móc trong Liên Bang thật sự rất cao.

Ít nhất là cao hơn các thợ máy bình thường.

Lâm Dạ đứng ở trong góc, nhìn những người từ khắp nơi này ăn cơm tán gẫu, nghe bọn họ khoe khoang kinh nghiệm mạo hiểm khi còn trẻ và tin tức gần đây Liên Bang.

Bình Luận (0)
Comment