Máy Móc Toàn Cầu Tiến Hóa (Dịch Full)

Chương 127 - Chương 127 - Thuốc Bị Niêm Phong (1)

Chương 127 - Thuốc Bị Niêm Phong (1)
Chương 127 - Thuốc Bị Niêm Phong (1)

- Các ngươi không biết đâu, hôm nay khi ta đi đại sảnh phân bộ quân đoàn số 7 nhìn thấy bọn họ lại bắt đầu tập kết bộ đội, còn mang theo tiểu đội điều tra, hình như là muốn triển khai chiến dịch lớn gì đó.

Cơm nước no nê, một đại thúc nhậm chức trong đoàn mạo hiểm vừa uống rượu vừa nói.

Mấy người đang cạn chén bên cạnh nghe vậy thì nhất thời nhìn về phía hắn, Lâm Dạ cũng là vẻ mặt kinh ngạc.

Phải biết rằng cách chiến dịch tiêu dịch lần trước mới qua mấy ngày mà thôi, bộ đội người máy nhanh như vậy lại có hành động mới à?

Và nghe có vẻ không nhỏ.

- Ta cũng nghe người trong đoàn nói.

Lúc này, một người phụ nữ ở bên kia lập tức lên tiếng:

- Nghe nói gần đây trong bên phía khu vực biến dị có hơn mười đội ngũ mạo hiểm biến mất tập thể, Liên Bang đang phái người đi điều tra.

- Lại còn có loại chuyện này nữa à?

Mọi người đều kinh ngạc.

Nếu chỉ là một hai đội ngũ mạo hiểm biến mất, bọn họ nhiều lắm sẽ cho rằng là bị quái vật ăn.

Nhưng hơn mười đội ngũ liên tục biến mất thì nhất định không đơn giản như vậy.

- Có phải là lại xuất hiện ngọn nguồn biến dị cỡ lớn nào không?

Có người không nhịn được hỏi.

- Có khả năng này, nhưng khu vực đó là một khu vực ô nhiễm nhẹ, khả năng sinh ra ngọn nguồn biến dị không phải là rất lớn.

- Tóm lại vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, gần đây các ngươi tốt nhất không nên đến khu vực đó, chờ đội điều tra Liên Bang ra kết quả rồi nói sau.

Xung quanh Liên Bang Tinh Hoàn hầu như đều bị bao quanh bởi các khu vực ô nhiễm lớn nhỏ, gần phạm vi Liên Bang còn tốt, cơ bản đều là một số khu vực biến dị nhẹ.

Vào càng sâu thì mức độ biến dị càng nghiêm trọng.

Một số khu vực biến dị nặng, thậm chí ngay cả phi công thức tỉnh gen hơn 40% cũng không dám dễ dàng tiếp cận, gần như được coi là vùng cấm của con người.

Lâm Dạ ở bên cạnh nghe thấy vậy cũng yên lặng ghi nhớ chuyện này, lưu lại một cái chủ đích.

Chính là như thế.

Mãi cho đến khi màn đêm sắp buông xuống, tiệc rượu rốt cục mới dần dần tản đi.

Bạn bè của Lão Đa cũng nhao nhao đứng dậy nói lời tạm biệt, trước khi đi vào trong phòng nói chuyện phiếm cảm thán năm tháng trôi qua.

Lâm Dạ thấy không có việc của hắn nữa nên cũng đứng dậy rời khỏi phòng.

Bạch Phi Yến ở trong góc không nói một lời nhìn hắn một cái, lại tức giận ăn đồ ăn.

- Nha đầu Phi Yến, ngươi xảy ra mâu thuẫn với Lâm Dạ à?

Lúc này, dì Mai đột nhiên ngồi xuống bên cạnh cô vẻ mặt ôn hòa hỏi.

Bà là người thanh tỉnh nhất trong phòng lúc này, đương nhiên nhìn ra được bầu không khí quái dị giữa hai người.

- Không có, ta và hắn thì có thể có mâu thuẫn gì chứ?

Bạch Phi Yến trực tiếp phủ nhận.

Dì Mai thấy thế cười cười, sau đó lại thở dài một tiếng:

- Không có là tốt rồi, đứa nhỏ Lâm Dạ này từ nhỏ đã sống một mình ở bãi rác, gần đây mới chuyển đến thành phố, tính tình tương đối lầm lì, thật ra con người vẫn rất tốt hơn nữa tâm địa thiện lương, nếu nói cái gì không tốt con cũng đừng để trong lòng.

Hiển nhiên, cô đã nghe được chuyện về hai người từ chỗ Lão Đa.

Động tác ăn của Bạch Phi Yến dừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu lên:

- Hắn là từ bãi rác đến à?

- Ừm, xem là như vậy đi.

Dì Mai chần chừ một chút.

Vừa rồi lúc Lão Đa ở bên ngoài nói đến chuyện không thể làm được, cố ý không có nhắc tới quá nhiều chuyện liên quan đến bãi rác, thậm chí còn bảo lão Giang hỗ trợ an bài công việc cho Lâm Dạ chính là vì tác hợp cho hai người.

Đỡ phải một ngày nào đó không cẩn thận chạy đến bên kia chịu chết.

Hiện tại nhìn phản ứng này của cô quả nhiên là bởi vì để ý xuất thân sao?

Nghĩ tới đây, dì Mai thầm than một tiếng:

- Thật ra bãi rác cũng không có gì không tốt, không giống như là nơi người sống, con đừng nhìn hiện tại, Lâm Dạ mới đến thành phố, nhưng sau này nhất định sẽ có tiền đồ.

Dì Mai tận tình khuyên bảo giống như ngày lễ tết về nhà gặp người thân vậy.

Nhưng Bạch Phi Yến ở bên cạnh đã hoàn toàn nghe không vào, cô cắn răng, bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

- Phi Yến con đi đâu vậy?

Biểu cô đang tán gẫu với người khác nhìn qua.

- Ra ngoài hít thở không khí.

Ném xuống một câu, Bạch Phi Yến lập tức biến mất ở ngoài cửa.

Tìm ở bên ngoài một hồi, mới cuối cùng cũng tìm được Lâm Dạ đang một mình ở dưới ánh đèn lau người máy.

Có thể nhìn ra được giờ phút này hắn cực kỳ nghiêm túc, dù cho Bạch Phi Yến tới gần cũng không có chút phát hiện nào.

- Này.

Trầm mặc hồi lâu, Bạch Phi Yến rốt cục lên tiếng phá vỡ một mảnh yên tĩnh này.

Lâm Dạ ngẩng đầu, nhìn thấy cô nhất thời mỉm cười:

- Sao cô không ở bên trong, lại muốn tìm ta tính sổ à?

- Ta…

Bạch Phi Yến trầm mặc không nói, vẻ mặt có chút nhăn nhó.

Cô tại chỗ do dự, rối rắm hồi lâu mới từ trong miệng truyền ra mấy chữ nhỏ như tiếng muỗi:

- Xin lỗi.

- Hả? Cô đang nói gì vậy?

Lâm Dạ sửng sốt.

- Ta nói, xin lỗi!

Bạch Phi Yến cực kỳ miễn cưỡng tăng âm lượng, ánh mắt đều quay về phía trước một lần.

Lúc này, Lâm Dạ có thể coi như nghe rõ, vẻ mặt không khỏi hiếu kỳ:

- Sao đột nhiên xin lỗi ta? Bị biểu cô của cô ép à?

- Không có, là ta tự mình xin lỗi.

Bạch Phi Yến hít sâu một hơi dần dần bình phục lại.

- Cô, xin lỗi ta?

Lâm Dạ nhướng mày thì cảm giác như mặt trời mọc ở đằng tây, nhìn cô không chớp mắt.

- Như thế nào, không được sao?

Bạch vẻ mặt Phi Yến cứng đờ:

- Bổn cô nương đi đứng ngay thẳng cũng không phải loại người không nói lý lẽ, sai chính là sai!

- Nhưng hồi chiều hôm nay cô còn muốn ta bồi thường cho cô.

- Đó là… Đó không phải là vì ngươi...

Bạch Phi Yến tức giận muốn dậm chân, cô cũng không thể nói mình bị ngươi nhìn thấy thứ không nên thấy được?

Hơn nữa lúc ấy cô lại đang tức giận, cô tính tình nóng vội nào nghĩ được nhiều như vậy.

- Quên đi, vậy ngươi nói làm sao có thể xóa bỏ toàn bộ.

- Đơn giản, nói cho ta biết vì sao các ngươi lại quấy rối bên nội thành là được.

Lâm Dạ có chút hứng thú nói.

Bình Luận (0)
Comment