Thật ra hắn rất tò mò đối với chuyện này, còn có tên điều khiển người máy kia cũng không giống là cư dân khu ổ chuột bình thường.
- Ngươi hỏi chuyện này làm gì?
- Chỉ đơn thuần là tò mò thôi.
...
Bạch Phi Yến nghe vậy thì trầm mặc, vẻ mặt không ngừng biến hóa.
Một lúc lâu sau, cô mới nhẹ nhàng nói:
- Trong viện di truyền có thứ cha mẹ ta để lại.
- Viện di truyền? Vậy là hóa ra cha mẹ cô là một nhà nghiên cứu à?
Lâm Dạ kinh ngạc nói.
- Xem là như vậy đi, nhưng mà đó là chuyện khi ta còn bé, bởi vì tự mình nghiên cứu kỹ thuật hợp nhất gen bị phát hiện nên tự sát.
Âm thanh của Bạch Phi Yến cực kỳ bình tĩnh, nhưng vẫn có thể nghe ra một tia khác thường.
Lâm Dạ nhíu mày ,vẻ mặt ngưng trọng.
Hợp nhất gen.
Lại là hợp nhất gen.
Đây đã là lần thứ hai hắn nghe được chuyện liên quan đến kỹ thuật này hơn nữa còn ở trong khu D78.
Không biết vì sao, hắn bỗng nhiên cảm giác chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này giống như có liên quan gì đó, cực kỳ quỷ dị.
Chẳng lẽ nói.
Trong khu D78 này còn cất giấu bí mật động trời gì đó không ai biết à?
Từng ý nghĩ táo bạo sinh sôi nảy nở trong lòng Lâm Dạ, điềm báo bất an kia cũng càng ngày càng mãnh liệt, hắn luôn cảm giác sẽ có chuyện gì lớn xảy ra.
Hơn nữa hắn cũng không ngờ rằng thân phận của Bạch Phi Yến lại nhạy cảm như vậy.
Rõ ràng chuyện nghiên cứu kỹ thuật hợp nhất gen là bị cấm trong Liên Bang.
Là con cái của bọn họ cho dù không bị tước đoạt quyền hạn công dân thì khẳng định cũng sẽ bị gạt ra ngoài lề, không ai dám dễ dàng nhận lấy, chứ đừng nói là trở thành phi công.
Khó trách cô sẽ lăn lộn cùng vớingười trong khu bần dân, còn bồi dưỡng ra tính tình mạnh bạo giống như đàn ông vậy.
Điểm này Lâm Dạ ngược lại có thể lý giải.
Dù sao ở loại địa phương bần dân này, nếu như không ngụy trang mình cường ngạnh một chút thì sẽ rất dễ bị người khác khi dễ.
- Cô có biết cha mẹ của cô để lại cái gì cho cô không?
Trầm mặc một lát, Lâm Dạ lại không nhịn được hỏi.
- Ta cũng không biết.
Bạch Phi Yến nhún nhún vai:
- Ta chỉ biết hình như là một bình thuốc gì đó, hiện tại nó đang bị niêm phong trong viện nghiên cứu di truyền, ta và bạn ta lẻn vào nhiều lần cũng không thành công lấy nó.
Thuốc!
Không phải là thuốc hợp nhất gen chứ?
Lâm Dạ âm thầm kinh hãi.
Nếu như thật sự là như vậy thì thứ kia thật là vô cùng thậm chí có thể gọi là vật cấm kỵ, tuyệt đối sẽ có lượng lớn lực lượng vũ trang canh giữ.
Lá gan của nha đầu này cũng quá lớn rồi, hai người một người máy cũ kỹ lại dám lẻn vào, còn chạy thoát thành công.
Không thể không nói đó cũng là bản lĩnh.
- Ta đã nói xong chuyện của mình, hiện tại cũng nên nói cho chuyện của ngươi rồi chứ? Nếu không ta cũng quá thiệt thòi.
Nói xong đề tài nặng nề, Bạch Phi Yến thoáng cái khôi phục lại vẻ hoạt bát trước đó, nhìn chằm chằm Lâm Dạ nói.
Cô sinh hoạt ở khu ổ chuột này quen rồi, cơ bản rất nhiều người sẽ dưỡng thành tính cách tham lam, không bao giờ chịu thiệt, Lâm Dạ cũng không cảm thấy kỳ quái đối với chuyện này.
- Ta à, ta là cô nhi sống trong bãi rác.
Hắn thuận miệng nói.
- Không còn?
- Không còn.
- Vậy ngươi cũng không tốt hơn ta bao nhiêu.
Bạch Phi Yến nở nụ cười, đột nhiên nhìn Lâm Dạ thuận mắt hơn rất nhiều.
Vẻ mặt Lâm Dạ quái dị:
- Cô cười nhạo thân thế người khác như vậy đi ra ngoài không sợ khiến người ta chê cười sao?
Mặc dù hắn không quan tâm, nhưng những người khác không nhất định cũng như vậy.
- Sợ cái gì? Họ thích nghĩ gì là chuyện của họ, ta không sống cho họ thấy, ta vui sướng là được.
Bạch Phi Yến xòe bàn tay ra, hai tay ôm ngực tựa vào cái trụ phía sau.
Đại khái là bởi vì nói qua một ít lời nên cô cũng dần dần toát ra bản tính của mình.
Tự do, tùy hứng, không bị ràng buộc bởi đạo đức.
Cô lại ngậm một cây cỏ dại trong miệng, vác một khẩu súng trên vai, có lẽ nếu để người khác nhìn thấy thì sẽ cho rằng cô là đại tỷ đến đòi nợ hoặc là thiếu nữ chặn đầu tàu xe lửa đi ngang qua.
Đừng nói, thật đúng là có chút giống.
Mà ngay khi hai người đang nói chuyện phiếm thì xa xa rốt cục cũng truyền đến tiếng gọi của vợ chồng lão Giang.
Bạch Phi Yến sửng sốt một chút, lúc này cô mới giật mình phát hiện thời gian trôi qua nhanh như vậy.
- Được rồi, ta nên trở về rồi, nếu sau này có cơ hội đến khu ổ chuột thì có thể tới tìm ta, ta sẽ dẫn đường miễn phí cho ngươi, có điều lần thứ hai phải thu phí.
Nói xong, cô trực tiếp xoay người rời khỏi, không dừng lại chút nào.
- Vậy sau này cô cũng ít nhảy lên người máy của người khác đi, như vậy ảnh hưởng không tốt.
Chân Bạch Phi Yến lảo đảo một cái, phẫn nộ quay đầu lại.
- Ai cần ngươi quan tâm!
Cuối cùng.
Tất cả các vị khách đã rời khỏi và trời cũng tối dần.
Lâm Dạ trở về nói với Lão Đa một chút sau đó trực tiếp đi vào trong buồng lái của Kẻ Sa Ngã, ánh mắt trở nên sắc bén.
- Được rồi, cũng đã đến lúc đi gặp lại đám người kia rồi.
Hôm nay đại sảnh giống như náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều.
Màn đêm vừa mới buông xuống đã có vô số phi công tràn vào trong đại sảnh nói chuyện phiếm.
- Các ngươi nói xem hôm nay tên kia còn dám đến không?
Trong đám người, một phi công vừa lướt xem phòng khiêu chiến vừa hỏi.
- Đã là lúc này rồi, có lẽ là hắn không đến đâu.
- Bây giờ có rất nhiều người đang ngồi ở đây chờ hắn như vậy, không phải hắn sợ tới mức không dám tới đó chứ?
- Ha ha ta cũng cảm thấy vậy, nghe nói hôm nay còn có không ít cao thủ trong ngành tới, chỉ chờ giáo huấn cái tên tự đại tự cuồng không biết trời cao đất rộng này.
Tiếng nghị luận không ngừng vang lên ở các ngóc ngách, rất nhiều người đều đang suy đoán xem đêm nay Lâm Dạ có online hay không, nhìn sơ qua cũng có thể thấy được quy mô hôm nay lớn hơn hôm qua rất nhiều.
Thậm chí còn có thể nhìn thấy vài khí thế phi công vượt xa người bình thường đang đứng ở một góc, vẻ mặt lạnh nhạt.