Về phần có phải là thiếu người hay không thì không biết được.
Xuất phát từ sự cẩn thận, nên Lâm Dạ trực tiếp từ chối bọn họ, sau đó đi dạo quanh hẻm núi.
Mãi cho đến một giờ sau, hắn mới đại khái quen thuộc hoàn cảnh và các cơ sở công cộng bên này.
Trong đó, náo nhiệt nhất đương nhiên chính là đại sảnh nơi công bố nhiệm vụ tiêu diệt của Liên Bang, lượng lớn phi công ra vào trong đó xem có nhiệm vụ thích hợp để xuất phát hay không.
Như vậy có thể một lúc kiếm được hai khoản tiền, còn có thể nhận được càng nhiều Liên Bang của công lao.
Nhìn chung.
Đây là một căn cứ quân sự cởi mở, nơi này cơ bản cái gì cũng có nên không cần đặc biệt chạy về thành chỉnh trang, vì vậy nên rất thuận tiện cho các phi công.
- Sân luyện tập chiến đấu?
Lâm Dạ đang đi dạo bỗng dừng lại, hắn bị một tòa nhà được xây dựng trong núi xa xa hấp dẫn.
Dưới sự tò mò, hắn dừng lại, điều khiển Kẻ Sa Ngã đi theo dòng người xuyên qua thông đạo hẹp dài tiến vào trong đó, một luồng hơi nóng mạnh mẽ lập tức đập vào mặt.
- Lên đây! Đá trứng hắn!
- Ngươi có được không vậy, mau tiến công!
- Tốt lắm!
Tiếng hô ầm ĩ mãnh liệt không ngừng vang vọng ở hành lang.
Hai đầu hành lang là từng sân hình tròn được bao phủ bởi kính trong suốt, xung quanh tất cả đều đầy người đang ra sức cổ vũ về phía bóng người đang chiến đấu trong sân.
Lâm Dạ ngạc nhiên không thôi, chen vào đám người nhìn về phía một trong những địa điểm, có hai người đang đối chiến kịch liệt, nấm đấm vào thịt, cảnh tượng cực kỳ mạnh bạo.
Thì ra đây là một nơi chuyên dành cho các phi công luyện tập cận chiến, khó trách sẽ gọi là sân luyện tập chiến đấu.
Mà người tụ tập ở đây rõ ràng cũng đều là muốn tăng lên trình độ chiến đấu của bản thân.
Dù sao thì việc điều khiển người máy sinh học vẫn yêu cầu cực kỳ cao về trình độ chiến đấu cao.
- Đinh Đinh Đinh.
- Trận chiến đã kết thúc! Hồng Phương chiến thắng!
Đang nghĩ ngợi, trong sân đột nhiên truyền đến một mảnh hoan hô và tức giận mắng chửi, chiến đấu kịch liệt cuối cùng cũng chấm dứt.
Trên màn ảnh số phía trên trung tâm sân, cũng theo đó sáng lên một dòng chữ.
【Hồ tiền thưởng: 30 ngàn đồng Liên Bang (người chiến thắng nhận được.】
【Trận chiến tiếp theo đang được tích lũy, xin vui lòng đặt cược.】
Hí!
30 ngàn đồng Liên Bang!
Người chiến thắng có thể nhận được nhiều tiền như vậy à?
Từ ngày hôm nay, ta quyết định sẽ sống ở đây!
Đương đương đương ~
- Được rồi! Trận đấu tiếp theo sắp bắt đầu.
- Kế tiếp mời hai bên ra sân, thời gian đặt cược ba phút!
Trong đấu trường trung cấp số bảy.
Cùng với ba tiếng gõ vang dội, có một người máy thông minh bay qua bay lại, âm thanh truyền khắp toàn trường.
Trên khán đài tiếng người huyên náo, tiếng hoan hô vang trời.
Tiếp theo cửa vào chậm rãi mở ra, có hai bóng người từ hai đầu tiến vào trong sân, ánh mắt của mọi người nhao nhao tập trung về phía màn lớn ở trung ương.
[Vương Hữu Thăng (27%) so với Lâm Dạ (27%)]
- Cả hai đều là 27%?
- Không nhìn ra được thực lực chênh lệch.
- Nên lựa chọn như thế nào đây? Đặt cược ai sẽ ổn hơn?
- Vương Hữu Thăng đi, ít nhất hắn đã đánh mấy trận, tên kia thì là người mới tới chưa từng thấy qua.
Quy tắc của sân tập chiến đấu chính là đặt cược thoải mái, bên thắng nhận được toàn bộ số tiền của bên thua, cũng dựa theo tỷ lệ đặt cược tiến hành phân phối.
Người chiến thắng có thể nhận được 5% từ trong số đó.
Vương Hữu Thăng đứng ở trong sân, nghe thấy xung quanh nghị luận thì miệng hơi nhếch lên, ánh mắt khiêu khích rơi xuống trên người Lâm Dạ đối diện.
- Tiểu tử, ta thấy ngươi rất lạ mặt, mới tới đúng không?
- Ta sao?
Lâm Dạ vừa mới đi theo chỉ dẫn vào sân có chút ngây người.
Đây đúng là lần đầu tiên hắn tham gia loại trận chiến này, nên không quen thuộc với quá trình này.
Trước ngực đeo một thiết bị phòng hộ màu đỏ, nghe nói chỉ cần bị phán định là bị thương trí mạng hoặc nhận thua thì thiết bị này sẽ trực tiếp khởi động bảo vệ an toàn cho hai bên an toàn.
Nhưng đó không phải là vấn đề chính.
Quan tâm lớn nhất của hắn là chỉ cần thắng trong trận đấu này thì hắn có thể nhận được tiền thưởng và càng có nhiều người đặt cược thì hắn càng nhận được nhiều hơn.
Đây quả thực chính là nơi được thiết kế riêng cho hắn!
Cho nên hắn ngay cả quy tắc cũng không tìm hiểu kỹ, trực tiếp báo danh địa điểm chiến đấu trung cấp, nên mới có hình ảnh như hiện tại.
- Nhìn bộ dáng của ngươi hẳn là lần đầu tiên đến đây, yên tâm đi lát nữa ta sẽ giơ cao đánh khẽ.
Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Dạ mờ mịt nhìn xung quanh, Vương Hữu Thăng nở nụ cười.
Người mới như vậy cũng không nhiều lắm, lát nữa phải biểu diễn thật tốt một chút để nâng cao tỷ lệ cược và sự chú ý của mình mới được.
Vừa vặn, thời gian ba phút đặt cược kết thúc.
Lâm Dạ ngẩng đầu nhìn về phía màn ảnh, hồ tiền thưởng 180 ngàn, chỉ cần hắn thắng chiến đấu là có thể lấy được 9000 đồng Liên Bang.
Cực kỳ hiển nhiên.
Bởi vì hai bên thức tỉnh đẳng cấp tương đương với khán giả đặt cược tương đối bảo thủ, nên cũng không có nhiều như trước đó hắn thấy.
Nhưng cho dù là vậy, một trận chiến đấu có thể đạt được gần 10 ngàn đồng Liên Bang, cũng nhanh hơn hắn đi đến khu vực biến dị chiến đấu nhiều, hơn nữa còn an toàn hơn.
Đương!
- Đặt cược kết thúc, mời cả hai bên đều vui lòng chuẩn bị.
- Chiến đấu bắt đầu!
Cùng với tiếng người máy thông minh tràn ngập kịch tính, trên khán đài nhất thời vang lên một mảnh hoan hô đinh tai nhức óc giống như muốn làm tung nóc nhà lên.
Loại cảm giác chiến đấu không mang theo thiết giáp đã lâu không gặp này, làm cho Lâm Dạ không khỏi hít sâu, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn về phía đối diện.
- Ồ? Khí thế không tệ, vậy ta trước tiên chơi đùa với ngươi là được rồi.
Vương Hữu Thăng mỉm cười cũng không nói nhảm nữa, thân thể hơi cuối xuống, "Đùng" một tiếng như đạn pháo xông về phía Lâm Dạ.
Toàn bộ sân chỉ có một trăm mét vuông, căn bản không là gì đối với phi công trung cấp.
Trong nháy mắt, Vương Hữu Thăng đã xẹt qua nửa sân đấu, nắm đấm mạnh mẽ như thế sét đánh không kịp che tai đánh về phía Lâm Dạ.