Chỉ nghe vũ khí dưới chân nổ tung một tiếng, cả người giống như mãnh thú lao ra, lưỡi đao xẹt ra một mảnh ánh lửa nổ tung.
Vù vù …
Mũi đao đột nhiên nhấc lên, mang theo một trận đao phong từ phía dưới đánh về phía Lâm Dạ.
Một đao này của hắn chọn góc độ rất xảo quyệt, từ trái sang phải, trước tiên khóa chặt đường lui sang trái của Lâm Dạ, cho dù né tránh sang phải cũng sẽ bị đao mang chém trúng.
Phương pháp đối phó duy nhất cũng chỉ có thể cứng rắn tiếp nhận công kích.
Keng!
Quả nhiên.
Lâm Dạ dùng tay nắm thanh kiếm chắn trước người chạm vào đại đao, tia lửa bắn ra tung tóe.
- Ngươi bị lừa rồi!
Khóe miệng Ngô Khởi nhếch lên, sống đao lật lên, trong một mảnh tia lửa văng ra khắp nơi, lưỡi kiếm chém về phía đầu Lâm Dạ.
Tốc độ cực nhanh, người bình thường căn bản không có khả năng né tránh, cũng làm cho khán giả trên khán đài kinh hô, nhao nhao đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Tuy nhiên, hắn đã không chú ý thấy.
Không biết từ khi nào mà trong mắt Lâm Dạ đã bị một luồng u quang quỷ ám bao trùm lấy.
Thật giống như đã biết động tác tiếp theo của hắn, nhanh chóng ngửa đầu ra sau, gần như áp sát mũi đao tránh được một kích chí mạng này.
Khí thế của đại đao không giảm trên không trung chém ra một mảnh ánh kiếm lạnh lẽo, dường như cắt ra không khí.
Nhưng một giây sau, một cảm giác nguy hiểm bỗng nhiên dâng lên trong lòng Ngô Đỉnh.
Hắn gần như không chút nghĩ ngợi rút lui, kéo dài khoảng cách với Lâm Dạ.
Hí!
Lưỡi kiếm màu trắng hiện lên, trên cánh tay cầm đao của hắn bị rạch ra một vết thương, máu tươi bắn ra tung tóe.
Thật nguy hiểm.
Nếu như vừa rồi hắn phản ứng chậm hơn nửa giây, nếu như bị xẹt ra là cổ họng của hắn, chỉ sợ hắn đã trực tiếp bị phán định bại trận.
Đây thật sự là lực phản ứng mà một phi công trung cấp có sao?
Hắn nào còn dám khinh thường, lần nữa tiến công, trong chốc lát trên sân đấu chỉ còn lại đao quang kiếm ảnh, đại đao và lưỡi kiếm sắc bén va chạm kịch liệt.
Nhưng dần dần khán giả lại phát hiện ra có gì đó không ổn.
Bởi vì Ngô Khởi đã bị Lâm Dạ hoàn toàn áp chế, không lâu sau đã chuyển công thành thủ, chỉ biết đứng ở giữa sân phòng ngự.
Keng!
Cuối cùng.
Sau một lần va chạm kịch liệt, Ngô Từ mất thăng bằng lui về phía sau nửa bước.
Đợi đến khi hắn phục hồi tinh thần lại, một lưỡi kiếm sắc bén đã đặt trên cổ hắn, tản ra ánh sáng lạnh lẽo.
- Ta thua.
Ngô Từ mở miệng, sụp đổ buông đại đao ra, "Đương" một tiếng rơi xuống đất, toàn bộ sân đấu cũng yên tĩnh theo.
[Chúc mừng ngài đã giành được chiến thắng trong trận chiến này.]
[Phần thưởng 5% sẽ tự động chuyển vào tài khoản cá nhân, mời ngài kiểm tra!]
Âm thanh dễ nghe vang lên, Lâm Dạ đứng trong sân gọi ra giao diện cá nhân của mình nhìn thoáng qua, không ngờ lại tăng lên 30.000 đồng liên bang.
Xem ra vừa nãy có rất nhiều người đặt cược đối phương thắng.
Mà đúng lúc này.
Người xem trên sân khấu cuối cùng cũng phản ứng lại, nhất thời tiếng hô kinh thiên động địa, tiếng chửi mắng tràn ngập trong sân, hiển nhiên không ngờ Ngô Khởi lại thua.
Về phần hai vị phi công cao cấp đặt cược hơn phân nửa lên người Lâm Dạ thì kích động không thôi.
Lần này bọn họ kiếm được tiền, gần như đã có thể kiếm được bằng một chuyến đi đến khu vực biến dị, lần này thật đúng là đặt tiền đúng lúc.
Đương!
Lúc này, tiếng chuông báo hiệu cho trận chiến tiếp theo vang lên.
Trên khán đài vốn đang sôi trào cũng dần dần bình ổn lại.
Sau khi ánh sáng loé lên, màn hình rộng ở trung ương cũng lập tức hiện ra thông tin trận chiến mới.
Lâm Dạ nhìn thoáng qua màn hình, quả nhiên độ biến dị gen đã đạt đến 29%, cả sân đấu cũng bắt đầu sôi trào.
Nhưng đúng lúc.
Hắn cũng muốn thử xem dưới tình huống của mình khi không có người máy thì có thể đánh đến mức độ nào.
Không chút do dự, hắn lại triển khai một vòng chiến đấu mới trong tiếng hô đinh tai nhức óc ở trong sân.
29%...30%...31%...
Cuối cùng, hắn cũng đã thua khi gặp đối thủ 31%, bị đối phương dựa vào tố chất thân thể của mình đánh bại.
- 31% à?
Lâm Dạ thua trận nhẹ giọng nỉ non, cũng hiểu rõ đại khái đối với thực lực cực hạn hiện tại của mình.
Bằng vào cường hoá cảm giác và kỹ xảo chiến đấu có thể chiến đấu chính diện với phi công cao cấp 30%, năm năm chiến đấu hoàn toàn không thành vấn đề, chiến đấu ngang tay hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng lên trên đó thì hơi vất vả một chút.
Trừ khi đối phương dùng tài nguyên chất đống tăng lên, không trải qua bao nhiêu chiến đấu, nếu không thì kỹ xảo cường đại hơn cũng không địch lại chênh lệch thực lực có nền tảng vững chắc.
[Xin hỏi, ngài có tiếp tục tham gia chiến đấu không?]
- Không tham gia.
Lâm Dạ đáp lại một tiếng rồi kéo thân thể mệt mỏi rời khỏi sân.
Không có sự tăng cường của người máy sinh vật, liên tục phải chịu những trận chiến đấu cường độ cao và tiêu hao rất nhiều, quả nhiên cơ thể con người vẫn yếu hơn sinh vật tự do nhiều.
Tất nhiên.
Hắn trải qua mấy trận chiến đấu không phải là không có kết quả.
[Công dân : Lâm Dạ]
[Giới tính : Nam]
[Tuổi : 19]
[Số hiệu : DM85430]
[Gen : 27%]
[Quyền hạn : Công dân cấp dưới, phi công trung cấp.]
[Tài sản: 120 ngàn đồng Liên Bang.]
[Sơ yếu lý lịch: … ]
Tài sản lên đến 120 ngàn đồng LLiên Bang, nhiều hơn dự đoán của hắn nhiều.
Nếu như vậy thì hắn cũng không cần nóng lòng ra ngoài, số tiền này ít nhất cũng đủ để hắn tiêu xài một đoạn thời gian.
Nghĩ tới đây, Lâm Dạ tăng tốc độ đi ra ngoài, tính toán tìm công đoàn mạo hiểm ở trong hẻm núi một đêm rồi nói sau.
- Chờ chút đã!
Nhưng không ngờ.
Hắn vừa đi tới ngoài cửa thì phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hô dồn dập.
Hai người mặc đồng phục từ bên trong đuổi theo, không lâu sau đã đi tới trước mặt hắn.
- Có chuyện gì?
Lâm Dạ âm thầm cảnh giác.
Đồng phục giống nhau, hẳn là một dong binh đoàn hoặc đội mạo hiểm nào đó.
Quả nhiên không ngoài dự đoán.
Vừa mới đứng vững, người đàn ông lớn tuổi đã vội vàng mở miệng :
- Đừng hiểu lầm, chúng ta là người của đội mạo hiểm Thánh Ngân, vừa nhìn thấy cậu chiến đấu đã muốn mời cậu cùng đi làm một nhiệm vụ tiêu diệt.
- Mời ta?
Lâm Dạ có chút nghi ngờ.