Và ngay khi họ chạy trốn.
Bộ đội người máy đóng quân trong các khu thành cũng rất nhanh tập kết, còn có dong binh đoàn và tiểu đội mạo hiểm cũng điều khiển người máy đi ra ngoài thành, xây dựng phòng ngự chiến tuyến ở ngoài thành.
Nhưng sau khi bọn họ thấy rõ bộ dáng của những sinh vật biến dị kia thì lại bị trấn trụ.
- Đó là sinh vật cấp Thống Soái!
- Sao ở đây lại có thể xuất hiện sinh vật cấp độ này chứ?
- Nhanh lên! Liên hệ với các khu vực khác và yêu cầu hỗ trợ!
- Không được, thông tin liên lạc đã bị cắt đứt toàn bộ, lượng lớn bộ đội đang ở khu A bên kia tiêu diệt khu vực biến dị chưa trở về!
- Chết tiệt! Chẳng lẽ Liên Bang cũng không biết chuyện này sao?
- Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tất cả thành phố mặt đất đều sẽ bị đánh chiếm hết!
Tại sao?
Vì sao đúng vào lúc lượng lớn phi công đỉnh cao được phái đi khu A thì ở đây lại xuất hiện loại biến cố này.
Hơn nữa còn cắt đứt tất cả liên hệ với khu vực khác, ngay cả thang máy vũ trụ dùng để thoát hiểm cuối cùng cũng ngừng hoạt động.
Chẳng lẽ bọn họ bị Liên Bang bỏ rơi rồi à?
Mặc dù không muốn tin, nhưng khi khủng hoảng đến gần, công dân trong các thành phố mặt đất vẫn không thể không trổi dậy suy nghĩ này.
Tuy nhiên.
Bọn họ không biết.
Lúc này thượng tầng Liên Bang Tinh Hoàn cũng bận đến sứt đầu mẻ trán.
- Có liên lạc được với bộ đội bên Vạn Dặm Băng Nguyên không?
- Vẫn không được, tất cả thông tin liên lạc đều đã bị cắt đứt!
- Mau phái người qua đó điều tra, tình huống bên khu D thì sao?
- Không được, hệ thống trung tâm bên khu D gặp trục trặc, không liên lạc được!
- Không quan tâm được nhiều như vậy, trước tiên huy động tất cả tài nguyên từ khu A100 và khu C100 chạy tới trợ giúp!
- Vâng!
Toàn bộ Liên Bang Tinh Hoàn hoàn toàn rối loạn, bọn họ đều bị biến cố bất ngờ này làm cho luống cuống tay chân.
Khổng viện trưởng của học viên Người Máy, là phi công cấp Quân Vương canh giữ Liên Bang lộ ra vẻ mặt uể oải nhìn từng phần báo cáo trình lên trước mắt.
Hắn rất rõ ràng, một loạt chuyện này cũng không phải ngẫu nhiên, mà là có người bắt lấy cơ hội tiêu diệt Vạn Dặm Băng Nguyên lần này, động tay động chân trong khu D.
Tuy rằng không biết đối phương dùng thủ đoạn gì.
Nhưng có thể cùng lúc ngăn cản năm vị phi công cấp Quân Vương, lại cắt đứt hệ thống trung ương khu D thì thân phận tuyệt đối không thấp.
Tên đó.
Chính xác thì hắn đang muốn làm gì!
- Ta dẫn đội đi tới xem thử, bên này giao cho các ngươi.
Khổng viện trưởng nặng nề vỗ văn kiện lên bàn.
- Vâng, nhờ vào ngài.
Là một trong sáu cấp Quân Vương của hiện nay của Liên Bang, mọi người vẫn rất tin tưởng đối với thực lực của Khổng viện trưởng.
Có hắn ra tay thì chắc chắn có thể điều tra rõ ràng tình huống bên khu D.
Khổng viện trưởng cũng không nói nhảm, ra ngoài lập tức mang theo một chi bộ đội tinh anh đóng giữ, ngồi máy bay chuyên dụng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới khu D.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ lại chính là.
Khi hắn chạy tới nơi giáp ranh giữa khu D và khu C đã có một người máy ngăn ở đó, mang theo một đội ngũ khổng lồ hình thành một tuyến phong tỏa nghiêm chặt.
- Lâu rồi không gặp, Khổng đại ca vẫn khỏe chứ.
Người máy này không được ghi chép lại trong hệ thống Liên Bang, từ trong người máy truyền ra một giọng nói vô cùng quen thuộc với Khổng viện trưởng.
Khổng viện trưởng trong buồng lái đầu tiên sửng sốt, tiếp theo lộ ra vẻ mặt giật mình.
- Ta sớm nên đoán được sẽ là ngươi, có thể làm cho toàn bộ khu D đến mức này ngoại trừ ngươi ra thì không có ai nữa.
- Có phải rất ngoài ý muốn không?
- Quả thật rất ngoài ý muốn, có thể nói cho ta biết vì sao không?
Ánh mắt Khổng viện trưởng xuyên qua giao diện điều khiển, gắt gao nhìn chằm chằm vào người máy xa lạ kia.
Không có bất kỳ tin tức nào, máy dò sinh học cũng không phát hiện ra được, nhưng trực giác chiến đấu nhiều năm lại làm cho hắn cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm.
Thậm chí vượt xa cảm giác đối với năm vị cấp Quân Vương khác.
Tên này.
Vậy mà cũng đạt tới cấp Quân Vương.
Hơn nữa, Liên Bang lại không có bất kỳ ghi chép nào!
- Không tại sao cả, chỉ là muốn cho thế giới này có một ít thay đổi mà thôi.
- Vì chuyện này mà phải hy sinh nhiều mạng người ở thành phố mặt đất như vậy sao?
Vẻ mặt Khổng viện trưởng trầm xuống:
- Chẳng lẽ ngươi không sợ ta đi thông báo cho những người khác à?
- Không, ngươi cũng không đi đâu được.
Giọng nói bình tĩnh truyền ra, bầu không khí giữa hai người trong nháy mắt ngưng đọng.
Khổng viện trưởng lạnh lùng nhìn chăm chú vào chiếc người máy kia:
- Ngươi có thể thử xem.
Ầm ầm!
Động cơ bùng nổ.
Không khí xung quanh người máy đều trở nên vặn vẹo.
Một giây sau, người máy hai bên đã hóa thành hai vệt sáng đụng vào nhau.
…
Trong bóng tối vô tận, một tia sáng hiện lên.
Lâm Dạ không biết mình đã hôn mê bao lâu, cuối cùng bị một luồng khí lạnh làm tỉnh lại, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Cái nhìn đầu tiên thấy là giao diện điều khiển quen thuộc của Kẻ Sa Ngã và một mô-đun kỹ thuật số chờ trên giao diện.
Phải, hắn chưa chết.
Sống sót dưới sự ăn mòn của sinh vật cấp Bá Chủ.
Thậm chí đa số các phi công khác cũng không chết, chỉ là bị nhốt ở trong tầng băng, tạm thời lâm vào hôn mê.
- Quả nhiên, lực lượng quá phân tán.
Vẻ mặt Lâm Dạ trầm ngâm, hồi tưởng lại hình ảnh trước khi hôn mê.
Đóng băng vạn dặm.
Luồng khí lạnh đó gần như bao trùm toàn bộ băng nguyên, cho dù sinh vật cấp Bá Chủ có khủng bố đến đâu thì cũng không thể nào dưới tình huống đó tiêu diệt nhiều phi công như vậy.
Nhưng vì sao, quái vật kia không tiếc tự hủy cũng phải vây toàn bộ bọn họ ở đây?
Mang theo nghi hoặc, Lâm Dạ lập tức thử khởi động Kẻ Sa Ngã.
Vận khí không tệ, ngoại trừ một ít bộ phận bị hư hại ra thì tổng thể chuyển động cũng không có gì đáng ngại.
Hơn nữa theo mặt trời lên cao, tầng băng xung quanh cũng chậm rãi hòa tan, các phi công đang hôn mê chậm rãi tỉnh lại.
- Đây là ở đâu?
- Ta vẫn còn sống à?
- Ha ha, ta không chết!
- Không phải ta đang nằm mơ chứ?