Rõ ràng chỉ là thoáng qua mà thôi, lại khiến trên người họ cùng những sinh vật biến dị kia bị kết một tầng băng sương.
Quay đầu lại thì thấy một con đường băng xuất hiện ở phía sau chiếc người máy kia, đặc biệt nổi bật trên toàn bộ chiến trường.
- Mẹ kiếp! Người máy đó có chuyện gì vậy?
- Sao trên người hắn lại tỏa ra khí lạnh?
- Chẳng lẽ mang theo tủ lạnh bên người à?
- Tủ lạnh nhà ngươi có dữ dội như vậy không?
- Lại có thể đóng băng cả mặt đất!
Các phi công bên cạnh rất nhanh đã chú ý tới biến hóa bên này, nhao nhao nhìn qua.
Chỉ thấy chiếc người máy băng lam kia xuyên qua khu vực hỗn chiến, trực tiếp xông lên đụng vào một con Nanh Nha Thú cấp Thống Soái, “Phanh” một tiếng, lá chắn nặng nề đâm bay con Nanh Nha Thú còn lớn hơn gấp đôi người máy, tạo lên một luồng sóng khí lạnh như băng.
Nanh Nha Thú giãy giụa đứng dậy, hai chiếc răng nanh kinh khủng rõ ràng đã bị đông thành băng.
Nhưng cũng triệt để khơi dậy lửa giận của nó, chân sau ma sát trên mặt đất vài cái rồi mạnh mẽ xông về phía Lâm Dạ, quả thực giống như một chiếc xe tải hạng nặng bị hỏng phanh.
Lâm Dạ không lùi lại, thân máy Kẻ Sa Ngã trầm xuống, “rầm” một cái ném lá chắn cao mấy thước xuống mặt đất, một tiếng va chạm mãnh liệt nổ ra, thân người máy của hắn hơi ngửa ra sau, thân hình khổng lồ của Nanh Nha Thú trực tiếp bị hất văng xuống đất, tạo nên một mảng lớn khói bụi.
- Ầm ầm!
Động cơ đẩy của Kẻ Sa Ngã phun ra, mang theo cơ thể nhảy lên giữa không trung, Băng Long Kiếm bao trùm sương lạnh chợt hạ xuống, hung hăng cắm vào trong bụng Nanh Nha Thú xuyên hẳn ra ngoài.
Tiếng gào thét như giết lợn vang vọng khắp chiến trường.
Nanh Nha Thú giãy giụa đứng dậy muốn phản kích, nhưng khí lạnh trên trường kiếm đã xâm nhập vào trong cơ thể nó, đem lục phủ ngũ tạng của nó toàn bộ đông lạnh, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hành động của nó.
Mấy lần đối mặt, toàn thân đầy băng khối ngã xuống dưới kiếm của Lâm Dạ, năng lượng toàn bộ hóa thành chất dinh dưỡng tràn vào trong thân thể hắn.
Các phi công trợn mắt há hốc mồm, nhìn thi thể Nanh Nha Thú kia.
Một sinh vật biến dị 40% bị giải quyết một cách đơn giản.
Hơn nữa những tiểu đội mạo hiểm cấp Thống Soái, bọn họ đối phó đều là Nanh Nha Thú.
Nhưng đối mặt với lực phá hoại khủng bố của Nanh Nha Thú, bọn họ lại bị làm cho luống cuống tay chân, thiếu chút nữa cũng không thể khống chế cục diện.
Có thể tưởng tượng được bao nhiêu khiếp sợ khi nhìn thấy Lâm Dạ một mình tiêu diệt Nanh Nha Thú.
Nhưng mà lập tức, bọn họ lập tức chú ý tới dấu hiệu khiên màu vàng trên người hắn thì mới nhất thời tỉnh ngộ.
Thì ra là Đại Sảnh Danh Vọng, khó trách lại biến thái như vậy.
…
【Tăng cường độ gen, mức độ thức tỉnh hiện tại: 41%】
Âm thanh dễ chịu vang lên trong buồng lái của Kẻ Sa Ngã.
Sau nhiều ngày chiến đấu ở cường độ cao, Lâm Dạ cuối cùng cũng thành công thức tỉnh đến hơn 41%.
Cảm nhận được lực lượng mạnh hơn tràn vào trong cơ thể, hắn hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần vô cùng thoải mái.
Tuy rằng so với dự tính kém một chút, nhưng hiện tại hắn chắc là có thể miễn cưỡng khống chế tư thế tấn công.
- Hả?
Đột nhiên, Lâm Dạ khẽ cất một tiếng.
Sau khi độ thức tỉnh gen tăng lên trên 40% dường như có chút khác biệt so với trước đây.
Thêm một luồng năng lượng kỳ quái, làm cho cả người hắn có loại cảm giác sợ hãi, thật giống như có thứ gì đó muốn phá cơ thể để chui ra, trong lúc hoảng hốt thậm chí nhìn thấy cánh tay của mình biến thành vuốt rồng, chợt lóe rồi biến mất.
Cảm giác đó không mạnh mẽ.
Nếu không phải tinh thần của hắn khác với người thường, chỉ sợ cũng không phát hiện ra được.
Hơn nữa năng lượng kia chạy loạn càng nhiều lần, cũng dần dần bị gen cổ quái trong cơ thể hắn tiêu hao cắn nuốt, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
- Vừa rồi... đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lâm Dạ cau mày, hắn vừa rồi đúng là nhìn thấy cánh tay của mình biến thành vuốt rồng, giống như hình dáng Băng Long của Kẻ Sa Ngã vậy.
Không biết là bởi vì gen của mình đặc biệt hay vốn là như thế.
Thừa dịp bộ đội chỉnh đốn tại chỗ, lập tức gọi ra mạng Liên Bang với tín hiệu không ổn định cho lắm, nhập một ít từ khóa tìm kiếm.
Tuy nhiên.
Điều làm hắn không ngờ tới chính là.
Không có vấn đề mà hắn tìm kiếm, thay đổi từ khóa cũng không có cách nào để tìm ra bất kỳ thông tin gì.
Chẳng lẽ chỉ là ảo giác của hắn?
Lâm Dạ lập tức phủ nhận suy nghĩ này.
Chuyện xảy ra bất thường không ưa thích, theo lý thuyết cho dù không tìm được trường hợp tương tự vậy cũng có thể tìm được một ít tin tức liên quan khác.
Với mạng lưới thông tin khổng lồ như Liên Bang, không thể nào không có thông tin gì.
Hẳn là, nó đã bị xóa.
Hoặc bị chặn!
Trầm ngâm một lát, Lâm Dạ mở giao diện thông tin rồi gọi điện thoại cho Thẩm Ngưng Ngọc.
Trong vòng chưa đầy hai giây, cuộc gọi đã được kết nối.
- Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại liên lạc với ta.
- Muốn hỏi thăm cô một chuyện, sau khi gen thức tỉnh 40% có thể xuất hiện phản ứng bên ngoài hoặc biến dị gen hay không?
- Biến dị gen? Chuyện này ta cũng không để ý.
Thẩm Ngưng Ngọc hồi tưởng lại, dù sao cô còn chưa thức tỉnh đến 40%:
- Ngươi đợi lát nữa, ta dùng quyền hạn tra một chút.
Nói xong cô lập tức trực tiếp cúp máy.
Mãi cho đến hơn mười phút sau, mới lần nữa gửi lại một nhắn tin, Lâm Dạ vội vàng lựa chọn xem.
- Thật sự quá kỳ quái, quyền hạn công dân cấp hai của ta cũng không tra được bất kỳ tin tức liên quan nào, thật giống như bị niêm phong, có thể cần cấp một hoặc là quyền hạn cao nhất mới được.
- Có phải là bởi vì số lượng thức tỉnh đến hơn 40% không nhiều lắm, thông tin lấy mẫu không đủ không?
Lâm Dạ hỏi.
- Không.
Thẩm Ngưng Ngọc phủ định:
- Vừa rồi tuy rằng ta không tra được thông tin liên quan, nhưng lại thu được một bộ số liệu rằng người thức tỉnh đến hơn 40%, từng xuất hiện vài chục triệu chứng nhiễm trùng không rõ nguyên nhân, hơn nữa ta phân tích một chút, phát hiện càng gần 50%, xác suất triệu chứng này xuất hiện càng lớn, không biết có phải trùng hợp hay không.