Những người khác cũng nuốt nước bọt.
Dù sao loại dụng cụ có độ chính xác cao như vậy, một khi đoán nhầm nhỏ vào chất lỏng, rất có thể sẽ phá hư cấu tạo bên trong, hoặc là chứng thực thất bại trực tiếp khởi động chương trình tự hủy, mạo hiểm vẫn là rất lớn.
Cho nên quyền quyết định tất cả vẫn là ở trên người Bạch Phi Yến, xem cô có dám mạo hiểm hay không.
Bạch Phi Yến trầm ngâm một lát, nhìn về phía Thẩm Ngưng Ngọc:
- Nếu giao cho Liên Bang nghiên cứu thì đại khái sẽ mất bao lâu để mở ra? Ta có thể biết tất cả các thông tin sau khi mở nó ra không?
Thẩm Ngưng Ngọc do dự thật lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn nói thật.
- Với trình độ khoa học kỹ thuật của Liên Bang, giải mã loại thiết bị nhỏ này không khó, nhưng ta không đảm bảo bọn họ sẽ công khai thông tin bên trong, một khi phát hiện nguy hiểm đến Liên Bang thì thậm chí có thể trực tiếp tiêu hủy.
- Được, ta hiểu rồi.
Bạch Phi Yến gật đầu, cô biết lấy lập trường thân phận của Thẩm Ngưng Ngọc, có thể nói đến phần này đã xem như nhượng bộ rất lớn.
Nếu đổi lại là những người khác thì có lẽ đã sớm trực tiếp cướp đi, báo cáo cho Liên Bang, sẽ không cho cô bất kỳ cơ hội tiếp xúc nào.
- Đây là thứ duy nhất cha lưu lại cho ta, cho dù tự tay hủy diệt thì ta cũng phải là người đầu tiên nhìn thấy đồ vật bên trong!
Nói xong, trực tiếp từ bên hông rút ra một thanh đao nhỏ, lông mày cũng không nhíu một chút rạch ngón tay, máu tươi theo đầu ngón tay chảy ra, cuối cùng nhỏ xuống trong cái rãnh kia.
Những người khác nín thở, nhìn chằm chằm vào cái hộp vì sợ bỏ lỡ bất kỳ thông tin quan trọng nào.
【Phát hiện mã hóa gen và đang phân tích cú pháp. 】
- Thật sự có thể!
Trong lòng mấy người chấn động, nhao nhao đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Ngay cả trên mặt Bạch Phi Yến cũng nở ra nụ cười đã lâu không gặp.
Nhưng một giây sau, nụ cười của cô đã không còn nữa.
【Phân tích cú pháp thất bại, không phù hợp với mã hóa gen được chỉ định, ba lần thất bại sẽ tự động kích hoạt chương trình tự hủy. 】
Thất bại!
Vẻ mặt mấy người Lâm Dạ khác nhau, đều không ngờ lại là kết quả như vậy.
Theo lý thuyết để lại di vật cho con gái thì không phải nên sử dụng dấu vân tay và gen của cô để mở khóa à?
Hơn nữa sau khi nghiệm chứng thất bại ba lần sẽ trực tiếp tự hủy, thoáng cái đã đoạn tuyệt ý nghĩ bọn họ tìm người đi khắp nơi thử.
- Thư giản đi, ít nhất điều này cũng nói lên phương pháp của chúng ta không sai, chỉ là tin tức không khớp mà thôi.
Dì Mai bắt đầu lên tiếng an ủi.
- Không sai không sai, dù sao vẫn còn hai cơ hội nữa, ngẫm lại lấy tính cách của cha cô, rất có thể sẽ dùng gen của ai đó làm chìa khóa.
Nói xong, lão Đa cùng hai người dì Mai lập tức không khỏi nhìn về phía vợ chồng lão Giang.
Ngoại trừ Bạch Phi Yến ra, hai người bọn họ hẳn là người có quan hệ gần nhất.
- Ta cảm thấy không phải là chúng ta.
Lão Giang dẫn đầu nói:
- Ta rất hiểu cha của Phi Yến, tuy rằng có đôi khi vì nghiên cứu ngay cả cơm cũng quên ăn, rất điên, nhưng chuyện quan trọng lão đều cực kỳ nghiêm túc, chưa bao giờ tùy tiện đưa ra quyết định.
- Với tính tình của lão nhất định sẽ lo lắng đến các loại tình huống, không dùng tin tức của Phi Yến trực tiếp mở khóa có lẽ chính là vì bảo vệ con bé.
- Nếu đã như vậy, vậy lão toàn bộ dùng thân phận thông tin của không phải người khác là được rồi à.
Lão Đa có chút khó hiểu.
- Ông ngốc à, toàn bộ dùng tin tức của người khác còn có người có thể đoán được sao? Bên trong có đồ lưu lại cho nha đầu Phi Yến, đương nhiên phải để con bé tham gia mới được.
Dì Mai ngồi bên cạnh liếc nhìn lão một cái.
Lão Đa vừa nghe đã không vui, lập tức cãi nhau với bà, thoáng cái làm cho không khí trong phòng nghỉ thoải mái hơn không ít.
Để bảo vệ con gái mình?
Nghe phân tích của bọn họ, vẻ mặt Lâm Dạ trở nên cổ quái.
Nếu đúng như lời lão Giang nói, cha của Bạch Phi Yến là một người có tâm tư kín đáo, vậy hẳn là sớm đã bố trí tốt mọi thứ trước khi chết.
Nếu như là vậy.
Lúc trước đối phương dặn dò người bảo vệ Bạch Phi Yến, không phải là hắn sao?
Mã hóa gen để mở cái hộp này không phải là gen đã được cải tạo trong cơ thể hắn chứ?
Càng nghĩ Lâm Dạ lại càng cảm thấy có thể, ánh mắt rơi xuống cái hộp kia, rốt cục chậm rãi mở miệng:
- Hay là để ta thử nó với gen của ta xem sao?
Lời vừa mới ra khỏi miệng, trong phòng nghỉ đang ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người nhìn về phía hắn.
- Lâm Dạ?
- Sử dụng gen của ngươi?
- Có lẽ ngươi không quen biết cha của Phi Yến đúng không?
- Chuyện này cũng không thể lộn xộn, chỉ có hai cơ hội mà thôi.
Thật vậy.
Bất kể nghĩ như thế nào, Lâm Dạ cũng không thể đánh bại chuyện này chứ đừng nói là ghi chép tin tức gen của hắn vào.
Nhưng Lâm Dạ lại biết, đoạn gen hiện tại của mình chính là xuất phát từ sự hợp nhất gen của cha Bạch Phi Yến.
Cho dù hắn không biết là ai sẽ kế thừa cái hộp này, cũng không ảnh hưởng đến hắn nếu sớm đã nhận được thông báo mã hóa trong đó.
Như vậy mặc kệ kế hoạch có thành công hay không, cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc mở ra cái hộp này, thủ đoạn cao minh như vậy, thật đúng là có thể là loại nhân viên nghiên cứu khoa học có chỉ số thông minh cao này nghĩ ra.
- Ngươi có nắm chắc không?
Bạch Phi Yến không có lập tức từ chối, mà mở miệng hỏi.
- Ta nói có 90% nắm chắc, ngươi tin không?
Lâm Dạ nghiêm túc nói.
- Tại sao?
- Bởi vì... cha cô đã nhờ ta bảo vệ cô.
- …
Bạch Phi Yến thoáng cái lâm vào trầm mặc.
Cô nhìn thoáng qua Thẩm Ngưng Ngọc, phát hiện ánh mắt đối phương dao động một chút, trong đầu cũng hiện ra một hình ảnh mơ hồ.
- Phi Yến, nếu một ngày nào đó cha không còn nữa, con có đau lòng không?
- Tại sao cha lại không còn nữa?
- Bởi vì cha sẽ đi một nơi rất xa.
- Vậy cha còn có trở về không?
- Có, nhưng mà đến lúc đó cha có thể sẽ biến thành một người khác để bảo vệ con, đây là ám hiệu.
- Được, con chờ cha trở về.