- Hay là nói, ngươi không có cảm giác gì với người ta?
Lão Đa liếc mắt nhìn Thẩm Ngưng Ngọc đi ở phía trước.
- Chuyện này cũng không phải.
Lâm Dạ nhún nhún vai:
- Đại mỹ nữ thông minh tài giỏi như vậy, ai mà không thích chứ?
Nói thật, người độc lập lại hiền lành nội trợ như Thẩm Ngưng Ngọc, nói không có cảm giác là không thể nào.
Chẳng qua đã quen với cuộc sống khép kín thời gian dài, khiến hắn sẽ không quá mức biểu lộ tình cảm của bản thân mà thôi.
Miễn là không có người quan tâm.
Sẽ không xảy ra chuyện giống như buổi chiều hôm đó, cũng không cần phải thừa nhận nỗi thống khổ mất đi người thân kia nữa.
Đây có lẽ mới là nguyên nhân chân chính hắn vẫn luôn lựa chọn độc thân.
Hắn chẳng qua chỉ là một kẻ hèn nhát ngay cả tình cảm cũng không dám đối mặt mà thôi.
Tự giễu cười bản thân rồi Lâm Dạ lại không nói gì nữa.
Bạch Phi Yến ở bên cạnh thấy thế, như có điều suy nghĩ.
Lại nhìn thoáng qua phía trước mắt, phát hiện Thẩm Ngưng Ngọc đang hơi nghiêng đầu, lỗ tai khẽ nhúc nhích, nhất thời lộ ra vẻ mặt quả nhiên như thế, nhưng lại không lên tiếng.
Chẳng bao lâu.
Họ đi vào một phòng cách âm tạm thời.
Kiểm tra cửa ra vào, kéo rèm lại và tụ tập bên cạnh bàn.
- Được rồi, nơi này hẳn là sẽ không có người nghe lén.
Thẩm Ngưng Ngọc nói trước:
- Đầu tiên ta phải xác nhận tính chân thật của chuyện này trước rồi mới có thể báo lên, được chứ?
- Có thể.
Bạch Phi Yến gật đầu.
Chuyện gửi bom cho lãnh đạo Liên Bang cũng không phải chưa từng xảy ra, cho nên cô cũng lý giải tại sao Thẩm Ngưng Ngọc phải cần thiết như vậy.
Hoặc nói cách khác.
Thẩm Ngưng Ngọc nguyện ý làm người trung gian này đã xem như mạo hiểm rất lớn rồi.
Bởi vì một khi xảy ra chuyện, đặc biệt là trong giai đoạn nhạy cảm này, nhất định sẽ liên lụy đến rất nhiều người, thậm chí ảnh hưởng đến cha cô.
Sau khi hít sâu một hơi, Bạch Phi Yến lập tức lấy cái hộp trong ngực ra, chậm rãi đặt ở trên bàn.
- Đây là…
Bỗng nhiên, vẻ mặt Thẩm Ngưng Ngọc thay đổi một chút, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hộp máy móc.
Những người khác thấy vậy trong lòng cả kinh:
- Làm sao vậy? Cô có biết điều gì đó đúng không?
- Ừm, trước kia ta từng gặp qua một lần ở đâu đó, hơn nữa bộ dáng rất giống.
Thẩm Ngưng Ngọc nghiêm túc gật đầu,
- Nơi nào?
Lâm Dạ hỏi.
- Đại sảnh khống chế trí não Liên Bang!
…
- Trung tâm điều khiển?
Nghe thấy lời nói của Thẩm Ngưng Ngọc, mấy người kinh hãi một chút.
Nơi đó đối với Liên Bang mà nói chính là nơi cơ mật quan trọng, không chỉ cất giữ các loại mã nguyên thủy quan trọng, mà còn là trung tâm xử lý thông tin của Liên Bang, người bình thường đừng nói đi vào, chỉ tới gần cũng sẽ bị lực lượng vũ trang trực tiếp vây quanh.
Bọn họ cũng không ngờ cái hộp hình vuông nhỏ này lại có liên quan đến nơi đó.
- Đúng vậy.
Thẩm Ngưng Ngọc thấp giọng đáp lại, vẻ mặt hơi nhớ lại:
- Mười mấy năm trước ta từng cùng cha mình tiến vào trung tâm điều khiển một lần, tuy rằng không nhớ rõ lắm, nhưng cấu tạo khối này quả thật rất giống với lớp bảo vệ bên ngoài của trí não Liên Bang, chẳng qua nhỏ hơn mấy ngàn lần mà thôi.
- Gần giống như lớp bảo vệ bên ngoài của trí não Liên Bang?
Mấy người Lão Đa hít sâu một hơi, càng cảm thấy lai lịch của cái hộp vuông này cũng không nhỏ.
Điều này đều gắn liền với cơ mật Liên Bang, cho dù là một hộp gỗ bình thường cũng sẽ không có người cảm thấy nó đơn giản.
Mà Lâm Dạ ở bên cạnh thì vẻ mặt suy tư, lực chú ý đặt ở thời gian “mười mấy năm trước”, luôn cảm giác giống như đã nghe qua những lời tương tự ở đâu đó.
- Cô biết được cách mở nó ra không?
Lâm Dạ hỏi.
- Biết một chút.
Thẩm Ngưng Ngọc gật đầu:
- Ta nhớ rõ khi đó là do mấy vị lãnh đạo Liên Bang cùng nhau nhập vào thông tin thân phận, sau đó trải qua ủy quyền mới mở ra, ngươi xem phía trên có chỗ nào nhập thân phận hay không?
- Quả thật có.
Không đợi bọn họ kiểm tra, bên cạnh Bạch Phi Yến đột nhiên lên tiếng.
Là di vật duy nhất mà cha mình lưu lại, cô đương nhiên nghiên cứu thấu đáo hơn bất cứ kẻ nào.
Cầm lấy khối hình nhẹ nhàng ấn một cái, một trận chuyển động máy móc qua đi, tầng ngoài cùng của khối chậm rãi mở ra, quả nhiên có thêm một cái rãnh nhập vân tay.
- Xem ra ta đoán không sai, đây là chế tạo dựa theo cấu tạo bảo vệ của trí não Liên Bang, cô thử nhập vân tay của mình xem?
Thẩm Ngưng Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Phi Yến.
Bạch Phi Yến không nói gì, trực tiếp đặt ngón tay của mình lên cái rãnh vân tay kia.
【Nhập vân tay thành công, đang tiến hành phân tích dấu vân tay.】
【Phân tích dấu vân tay thành công, vui lòng cung cấp mã gen được chỉ định.】
???
Nhìn khối máy móc hiện ra con số ánh sáng, trong đầu của những người khác đầy dấu chấm hỏi, lại không khỏi nhìn về phía Thẩm Ngưng Ngọc.
- Thật kỳ quái, ta nhớ rõ trí não Liên Bang không có bước này.
Thẩm Ngưng Ngọc nhíu mày, cố gắng hồi tưởng lại tình hình năm đó.
Vào thời điểm đó, quá trình mở khóa bảo vệ bên ngoài của bộ não trí não Liên Bang, mặc dù phức tạp hơn và rườm rà hơn nhưng không có bước “cung cấp mã gen di truyền”.
- Ồ? Đây là cái gì?
Đây là lão Giang ngồi ở bên kia phát ra một tiếng nghi ngờ, nhìn khối vuông trước mặt mình.
Lúc trước bởi vì chạy trối chết không nghiên cứu cẩn thận, hiện giờ dưới ánh đèn chiếu rọi, hắn phát hiện trên đó nghiễm nhiên còn có thêm một cái rãnh kỳ quái khác, đang lóe ra hồng quang nghiệm chứng yếu ớt.
Những người khác nhao nhao đứng dậy đi tới bên hắn, vừa nhìn quả nhiên là như thế.
- Thì ra còn có xác nhận yếu tố thứ hai.
Thẩm Ngưng Ngọc thả lỏng chân mày đang nhíu:
- Xem ra người chế tạo thứ này cũng không muốn người khác quá dễ dàng mở nó ra.
- Nhưng mã hóa gen nói trên đó là gì?
Những người khác lại nghi hoặc.
- Hay là nhỏ một giọt máu vào thử xem?
Lâm Dạ đột nhiên nghĩ đến cốt truyện tiểu thuyết trước kia từng xem qua:
- Nếu là di vật để lại, vậy hẳn là cũng cần thông tin di truyền của hắn mới có thể mở ra.
- Quả thật có khả năng này, thử xem sao?
Thẩm Ngưng Ngọc trịnh trọng nói.