Đó là một cái hộp cơ khí được thiết kế cực kỳ tinh vi, các bộ phận bánh răng đan xen tầng tầng lớp lớp, thật giống như là một mê cung kim loại thu nhỏ, thậm chí còn phức tạp hơn so với bộ phận phía trên người máy sinh học.
Lão Giang tằng hắng rồi hạ giọng nói:
- Đây là đêm trước khi chuyện kia xảy ra, cha Phi Yến giao cho ta, bên trong dường như có bí mật về việc lão nghiên cứu hợp nhất gen.
- Vậy vì sao các người không trực tiếp mở ra?
Lâm Dạ hỏi.
- Không mở được.
Biểu cô lắc đầu:
- Trong hộp này có lắp thiết bị tự hủy, phải có phương pháp cụ thể mới có thể mở ra, Phi Yến thử qua cũng không được, cho nên muốn giao nó cho Liên Bang xem có thể giải mã hay không, dù sao thì chuyện này cũng rất quan trọng.
- Thì ra là như thế.
Vẻ mặt Lâm Dạ càng nghiêm trọng hơn.
Hiển nhiên bọn họ là muốn thông qua hắn giao thứ này cho lãnh đạo Liên Bang nghiên cứu, để giải mã bí mật trong đó, mới có thể hỏi hắn có phải đang nhậm chức trong bộ đội người máy hay không.
Suy tư một lát, hắn nói:
- Mặc dù ta không nhậm chức ở Liên Bang, nhưng lại quen biết mấy người có liên hệ với lãnh đạo, có muốn thử xem không?
- Có thể tin được không?
Lão Đa hỏi.
Chuyện xảy ra lần này, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra được, có bóng dáng thượng tầng Liên Bang ở bên trong.
Một khi thứ này rơi vào tay đối phương, vậy nỗ lực của bọn họ đều uổng phí.
Lâm Dạ đương nhiên cũng biết điểm này, nói:
- Nếu tin được cũng chỉ có một người, vừa vặn cô ấy cũng ở trong đội ngũ trợ giúp.
- Ngươi nói tin thì không có vấn đề gì, cô ấy đang ở đâu? Ngươi có thể đưa chúng ta đến gặp nhau không?
- Chờ một chút, ta hỏi trước đã.
Lâm Dạ nói xong mở giao diện thông tin, bấm số trên đó.
Chẳng bao lâu.
Thông tin liên lạc được kết nối, truyền đến một tiếng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Có một chuyện muốn nhờ cô, mời cô đến đây?
- Gửi vị trí cho ta đi.
Cuộc gọi vừa ngắt, Lâm Dạ kiên nhẫn chờ đợi tại chỗ.
Không lâu sau.
Một chiếc Ám Dạ Yêu Cơ đời thứ ba từ xa bay tới, hạ xuống bãi đất trống.
- Không ngờ lại ngươi cũng có lúc nhờ ta, thật đúng là kỳ lạ, có việc gấp gì sao?
Cửa khoang mở ra, Thẩm Ngưng Ngọc xoay người dứt khoát lưu loát nhảy khỏi người máy, đi tới trước mặt bọn họ.
Mấy người lão Giang đầu tiên sửng sốt, tiếp theo hai mắt trừng to.
- Đây là con gái của Tổng tư lệnh?
Hiển nhiên, bọn họ nhận ra thân phận của Thẩm Ngưng Ngọc.
Dù sao trên truyền thông tin tức cũng không ít lần phát sóng chuyện liên quan đến cô, thậm chí ngày học viện Người Máy tuyển học viên mới cũng có không ít phương tiện truyền thông chuyên đưa tin, muốn không biết cũng khó.
Bọn họ có nghĩ tới Lâm Dạ nói thượng tầng sẽ là lãnh đạo bộ đội người máy nào, nhưng hoàn toàn không ngờ lại trực tiếp gọi con gái của Tổng tư lệnh tới.
Tổng tư lệnh là ai?
Đây chính là thống soái cao cấp nhất nắm trong tay toàn bộ bộ đội người máy đại khu!
Tuyệt đối là nhân vật cốt lõi của Liên Bang Tinh Hoàn!
Thẩm Ngưng Ngọc vừa xuất hiện, nhất thời đã hấp dẫn xung quanh vô số ánh mắt, giống như một viên minh châu rực rỡ.
- Thì ra cô nổi tiếng như vậy à?
Lâm Dạ kinh ngạc không thôi, điều này hắn hoàn toàn không ngờ lại, bình thường hắn không thích chú ý đến những tin tức kia.
Thẩm Ngưng Ngọc đi tới không nói gì, có lẽ cả khu D cũng chỉ có người này vẫn coi cô là cô gái nông thôn?
Nhưng mà lập tức, cô đã chú ý tới mấy người Bạch Phi Yến bên cạnh Lâm Dạ, ánh mắt dừng lại.
- Mấy vị này là?
- Xem như người thân của ta ở bên này đi.
Lâm Dạ giải thích:
- Có gây ảnh hưởng đến công tác cứu hộ bên cô không?
- Không, hiện tại tạm thời không thiếu nhân lực, tìm ta có chuyện gì?
Thẩm Ngưng Ngọc rất hiểu tính cách của Lâm Dạ.
Có thể làm cho tên này tự mình mở miệng, chỉ sợ không phải là chuyện nhỏ gì.
Đó là lý do tại sao cô đến nhanh như vậy.
- À, là như thế này.
Lâm Dạ ho nhẹ hai tiếng, dùng giọng nói chỉ bọn họ mới có thể nghe được nói đơn giản nguyên nhân hậu quả một lần.
Thẩm Ngưng Ngọc nghe xong, vẻ mặt nhất thời trở nên nghiêm túc.
- Chuyện này quan trọng, theo ta đến phòng nghỉ ngơi của bộ đội đi, nơi đó ít người.
- Được.
Lâm Dạ và Lão Đa liếc nhau sau đó vội vàng rời khỏi, điều khiển người máy cùng cô đi tới nơi đóng quân tạm thời của bộ đội ở đầu kia.
Nơi đóng quân này là khu quảng trường vừa mới quét sạch tạm thời được trưng dụng, vô số người máy cùng xe bọc thép chạy về từ các nơi, thoạt nhìn bộ dáng vô cùng bận rộn.
Nhân viên đóng quân rõ ràng biết Thẩm Ngưng Ngọc, gật đầu với cô liền thả cho bọn họ vào, một đường đi vào trong nơi đóng quân.
Nhìn bộ đội tinh nhuệ đi tới lui tới, Lão Đa rốt cục không nhịn được hỏi Lâm Dạ.
- Lâm Dạ, thành thật nói với ta, ngươi có liên quan gì với con gái tư lệnh?
Giọng nói của lão hạ xuống rất thấp, nhưng mấy người đi bên cạnh gần như có thể nghe được, nhất thời lỗ tai đều dựng thẳng lên.
- Quan hệ?
Lâm Dạ gãi gãi đầu:
- Có thể xem như là bạn bè tương đối thân quen đi?
- Bạn bè? Bạn bè có thể chạy đến gặp ngươi chỉ vì một câu nói à?
Lão Đa rõ ràng không tin.
Dì Mai ở bên cạnh cũng ngay lập tức tiến lại gần:
- Dì Mai cũng là người từng trải, vừa nhìn đã biết cô gái này có ý đối với ngươi, ngươi phải nắm chặt thật tốt.
Lúc này, Lâm Dạ sớm đã không giống ngày xưa, không còn là tiểu tử nghèo từ khu bãi rác đi ra.
Mới hai mươi tuổi đã có thể có thành tựu như thế, không chừng có bao nhiêu cô gái nhớ thương, cố gắng một chút, cũng không phải hoàn toàn không xứng với con gái Tổng tư lệnh người ta.
Dù sao bây giờ Liên Bang đang coi trọng nhất ngoại trừ gia thế ra, còn có gen ưu tú.
Gen đủ ưu tú có thể phá vỡ rào cản chênh lệch giai cấp này.
- Mọi người nói gì vậy.
Lâm Dạ bị lời nói của hai ông bà lão này chọc cười.
Có phải tất cả mọi người lớn tuổi đều mang theo buff thúc giục hôn nhân, thấy ai cũng muốn thúc giục hay không vậy?