Máy Móc Toàn Cầu Tiến Hóa (Dịch Full)

Chương 264 - Chương 265 - Mất Tích (2)

Chương 265 - Mất Tích (2)
Chương 265 - Mất Tích (2)

Kết quả bây giờ xem ra, mình vẫn còn quá coi thường tiềm lực của Lâm Dạ.

Lúc này, Lâm Dạ, đừng nói đến bộ đội hậu cần làm phó đội trưởng, cho dù trực tiếp làm tổng đội trưởng bộ đội chính thức cũng không có vấn đề gì, hơn nữa còn là loại khu vực lớn phía trước.

- Vận khí tốt mà thôi.

Lâm Dạ hài hước nói:

- Ta đi chữa thương cho người thân trước, sau này có chỗ nào cần giúp đỡ thì cứ tới tìm ta bất cứ lúc nào, coi như ta nợ các người một ân huệ.

- Được, chúng ta cũng phải đi qua làm công tác bàn giao, sau này gặp lại sẽ có cơ hội nói chuyện.

Dương Thiết Quân còn rất nhiều việc phải làm, cho nên không ở lại lâu, tạm biệt một tiếng lập tức mang theo đội ngũ vội vàng rời khỏi.

Lâm Dạ mang theo hòm thuốc trở lại bên cạnh mấy người Lão Đa, bắt đầu chữa thương cho bọn họ.

- Vừa rồi nói chuyện gì với đội trưởng Dương vậy?

Lão Đa hỏi.

- Không có gì, tùy tiện tán gẫu vài câu, hắn rất bận rộn nên rời khỏi trước.

Lâm Dạ vừa nói vừa mở hòm thuốc ra.

Bây giờ Dương đội trưởng chính là tổng đội trưởng đội hậu cần, bận rộn là chắc chắn rồi, một đường này cũng nhờ hắn chúng ta mới có thể sống sót.

- Hắn thành tổng đội trưởng rồi à?

Lâm Dạ kinh ngạc nói.

- Nghe nói là bởi vì đội trưởng và đội phó trước đó mất tích, cho nên tạm thời để cho hắn lên thay, việc này cũng mới qua mấy ngày mà thôi.

Lão Giang ở bên cạnh thấp giọng nói.

Lâm Dạ nghe vậy ánh mắt khẽ động.

Viên Trăng Máu còn có đội trưởng hậu cần mất tích, hơn nữa còn là vừa mới mấy ngày nay?

Chuyện này sẽ không liên quan đến cuộc xâm lấn này chứ?

Hắn âm thầm ghi nhớ chuyện này lại.

Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng hít một trận khí lạnh của Lão Đa:

- Lâm Dạ, hộp thuốc này của ngươi như thế nào tất cả đều là thuốc chữa thương đắt nhất trên Trung Tâm? Ngay cả thuốc cải tiến gen cũng có! Mấy chục ngàn, phải không?

Lời nói của lão thoáng cái kéo sự chú ý của mấy người trở về, tất cả đều nhìn về phía hòm thuốc Lâm Dạ mở ra.

- A, lão nói cái này à, đoạn thời gian trước ta không phải muốn đến khu vực biến dị thăm dò sao? Nghĩ có thể một dài hai ngắn nên mua chút thuốc cứu mạng, không đắt, cũng chỉ hơn 80 ngàn.

- 80 ngàn còn không đắt!

Lão Đa trợn trắng mắt, nhiêu đó cũng đủ để lão sửa rất nhiều người máy.

Dì Mai thì khẽ cười:

- Lâm Dạ người ta bây giờ có bản lĩnh rồi, mua chút đồ phòng thân thì sao? Một người ở bên ngoài nguy hiểm như thế nào giống như lão ở nhà cả ngày.

Vấn đề an ninh được giải quyết, tinh thần của mọi người đã được thư giãn cuối cùng cũng có tâm trạng để đùa giỡn.

Lâm Dạ nhìn về phía Bạch Phi Yến trầm mặc không nói đứng một bên:

- Thế nào? Không sao chứ?

Lần trước chia tay, Bạch Phi Yến còn đắm chìm trong thống khổ vì mất đi thân nhân mà không cách nào tự kiềm chế.

Bây giờ mấy tháng vội vã đi qua, cô gần như đã biến thành một người khác, trở nên trầm mặc ít nói, cũng thiếu đi phần ngây thơ hoang dại kia, không còn là nha đầu thoạt nhìn có chút điên khùng trước đó nữa.

Thời gian trôi qua luôn luôn như thế, chỉ thoáng qua nhưng khắc cốt ghi tâm.

- Còn chưa chết được.

Trong miệng Bạch Phi Yến nhẹ nhàng truyền ra mấy chữ sau đó trầm mặc xuống.

Suy cho cùng, cô và Lâm Dạ cũng chỉ gặp nhau vài lần, ngay cả bằng hữu cũng không tính là bằng hữu.

Nhưng câu trả lời vẫn như cũ cũng làm cho Lâm Dạ mỉm cười:

- Không có gì là tốt rồi.

Mặc dù nó không phải là một lời hứa.

Nhưng hắn lại nhận được ân huệ rất lớn từ cha của cô.

Nếu không phải có lần cải tạo gen bất thình lình đó, chỉ sợ bây giờ hắn còn đang đang vì thăng cấp đến phi công cao cấp mà đau đầu, chứ đừng nói là từ xa như vậy chạy tới trợ giúp.

Nhìn thấy Bạch Phi Yến không bị sao, hắn xem như là không hổ thẹn với phần ân huệ này.

Mở hộp thuốc ra.

Bắt đầu điều trị băng bó cho một số người.

Nhờ sự phát triển của công nghệ sinh học Liên Bang, hiệu quả của thuốc trong y học cũng đã đạt được một bước nhảy vọt về chất lượng, chỉ cần bôi thuốc mỡ cũng có thể làm cho vết thương nhanh chóng chữa lành, đẩy nhanh quá trình tái tạo mô tế bào.

Chỉ trong chốc lát đã làm cho bốn người Lão Đa khỏe như hổ, mệt mỏi cũng quét sạch không còn.

- Đúng là thuốc trị giá 80 ngàn đồng Liên Bang có khác. Quả nhiên đắt sắt ra miếng.

Lão Đa không ngừng quay đầu kiểm tra thân thể của mình, trong lời nói tràn đầy ý khiếp sợ.

- Để Lâm Dạ tốn kém rồi, thật ra chúng ta bôi một ít thuốc té ngã bình thường là được.

Vợ chồng lão Giang có chút ngượng ngùng, dù sao dùng một lọ thuốc này bằng bọn họ phải nhận mấy công việc vận chuyển mới đủ, nếu đổi lại là bình thường thì bọn họ cũng không nỡ dùng.

- Không có gì, dù sao thì bình thuốc cũng đã mở, không dùng cũng sẽ từ từ mất đi công dụng.

Lâm Dạ vừa thay băng gạc vừa nói.

Bộ dáng quen thuộc này của hắn nhất thời làm cho hai vợ chồng cảm khái:

- Thời buổi này, biết quan tâm người khác như tiểu tử ngươi đã không còn nhiều lắm, nếu Tiểu Nhã nhà ta có thể lớn hơn mấy tuổi thì tốt biết bao.

Tiểu Nhã.

Đó là tên của con gái út của họ.

Lúc trước khi chia tay ở khu D78, bọn họ đã dự cảm người trước mắt thanh niên này sẽ có tiền đồ, hiện tại vừa nhìn quả nhiên là như thế, thậm chí còn có tiền đồ hơn so với trong tưởng tượng của bọn họ.

- Đúng rồi, bây giờ Lâm Dạ ngươi đang nhậm chức trong bộ đội người máy sao?

Lão Giang hỏi.

- Không có, ta vẫn còn một mình, sao vậy?

Lâm Dạ ngẩng đầu lên.

Lão Giang không nói gì, mà nhìn về phía Bạch Phi Yến ở bên cạnh.

Bạch Phi Yến hiểu được ý tứ của hắn, chần chờ một chút, cẩn thận từ trong ngực lấy ra cái hộp mà bọn họ liều chết bảo vệ một đường.

Lão Đa và dì Mai liếc nhau, cũng tới gần ngăn cản tầm mắt xung quanh.

- Đây là thứ cha ta lưu lại, rất có thể bên trong nó chứa đựng bí mật về sự kiện hợp nhất gen.

Bạch Phi Yến thấp giọng nói.

- Cha cô à?

Trong lòng Lâm Dạ cả kinh, theo bản năng nhìn về phía xung quanh.

Thấy không ai chú ý đến bọn họ, lúc này hắn mới tiến lại gần quan sát.

Bình Luận (0)
Comment