- Ầm ầm!
Đúng lúc này, một tiếng nổ phát ra từ đường phố xa xa truyền đến.
Các phi công đang ngăn cản sinh vật biến dị tiến công thần kinh căng thẳng, cho rằng lại là một con quái vật cường đại nào đó tới gần.
Nhưng khi những phi công cao cấp bay lên bầu trời cao, thấy rõ cảnh tượng xa xa, trong lòng lại chấn động.
- Không đúng!
- Là bộ đội người máy!
- Các bộ đội người máy viện trợ đã tới rồi!
Các phi công trên không trung mừng như điên hô to, âm thanh trong nháy mắt truyền khắp quảng trường thang máy.
Mọi người đang giữ ánh mắt u ám chờ chết lập tức mở to hai mắt, nhao nhao nhìn về phía ngoại thành, quả nhiên có một mảng lớn thân ảnh máy móc đang nhanh chóng đến gần bên này.
- Là Liên Bang phái tới trợ giúp!
- Thật sự có người tới cứu chúng ta!
- Thật tuyệt vời! Chúng ta không cần phải chết, tuyệt quá!
- Các huynh đệ chống đỡ! Đội hỗ trợ sẽ đến ngay!
Dương Thiết Quân vốn đã mệt mỏi không chịu nổi phấn chấn hô to, trực tiếp khai đủ mười hai phần mã lực, điên cuồng chém giết quái vật xông lên.
Các phi công khác đều giống như dùng adrenaline, trở nên vô cùng mãnh liệt, lại có thể cứng rắn đẩy chiến tuyến trở về.
Công dân bình thường phía sau kích động ôm nhau, vui mừng mà khóc.
Chỉ có thật sự trải qua cái chết, mới biết sống hạnh phúc như thế nào.
Đây cũng là cảm giác duy nhất của bọn họ lúc này.
Chẳng bao lâu.
Lực lượng chi viện của Liên Bang tiến vào nội thành.
Từng người máy cấp Thống Soái khí thế cường hãn cả người dính máu, giống như sát thần xông vào đống quái vật.
Trong đó dễ thấy nhất chính là một người máy khí phách giống như Cự Long.
Đi tới đâu, khí lạnh kéo theo tới đó, thậm chí cũng không có một sinh vật biến dị nào là đối thủ của nó, trực tiếp chém giết tạo ra một con đường máu.
- Thật mạnh!
Trong lòng đám người Dương Thiết Quân rung động không thôi.
Phải biết rằng vây quanh xung quanh đều là sinh vật có độ biến dị trên 40%, có con ngay cả một kích của người máy kia cũng không ngăn được đã trực tiếp bị xé thành hai nửa.
Máu tươi còn chưa kịp phun ra, vết thương đã bị đông lạnh trong nháy mắt.
Cho dù cách thật xa cũng có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh khủng bố.
Chiếc người máy đó.
Tuyệt đối đã cực kỳ tiếp cận cấp Quân Vương!
Bọn họ làm bộ đội đóng ở vùng sâu vùng xa, chưa từng thấy qua người máy cường hãn như vậy, nhất thời bị chấn động đến nói không nên lời.
- Lão Đa, Dì Mai, các người có ở bên trong không?
Một tiếng hô từ bên trong chiếc người máy màu xanh kia truyền ra.
Lão Đa và dì Mai trong đám người phía sau sửng sốt một chút, luôn cảm giác âm thanh này có chút quen thuộc
Nhưng vừa nhìn giống như là đại nhân vật tiên phong chi viện bộ đội, làm sao có thể là người bọn họ quen biết?
- Ta nghe sao lại có chút giống giọng của Lâm Dạ vậy?
Dì Mai hoài nghi nói.
- Ta cũng cảm thấy giống, có phải là chúng ta nghe lầm hay không?
Lão Đa nuốt nước bọt.
Hắn nhớ rõ trước đây Lâm Dạ luôn phát triển ở khu A, từ bên kia chạy đến nơi này cũng không gần, ít nhất cũng cần mấy ngày.
Lần trước liên lạc, Lâm Dạ cũng vừa mới đến phi công cao cấp mà thôi.
Mà ngay khi hai người do dự, bộ đội trợ giúp rốt cục cũng giết quái vật tạo ra một con đường máu, chiếc người máy màu xanh băng khí thế cường hãn kia ầm ầm rơi xuống đất, ánh mắt quét qua đám người một vòng, trực tiếp tập trung vào vị trí của bọn họ.
- Lão Đa, dì Mai, các người còn sống!
Âm thanh mừng rỡ từ trong buồng lái truyền ra, cửa khoang mở ra, xuất hiện trước mặt bọn họ, không phải là Lâm Dạ thì là ai?
Ngay cả đám người Dương Thiết Quân chạy tới cũng đều ngạc nhiên.
Sao đại nhân vật như vậy cũng có người thân ở bên này?
Nhưng khi Dương Thiết Quân nhìn thấy Lâm Dạ từ trong buồng lái nhảy ra thì tròng mắt đột nhiên mở to, cằm thiếu chút nữa trực tiếp kinh hãi rơi trên mặt đất.
- Lâm Dạ, thật sự là ngươi?
Mấy người Lão Đa đều ngây ngẩn cả người, thì ra vừa rồi cũng không phải bọn họ nghe lầm mà là Lâm Dạ thật!
- Là ta, các ngươi đều không bị thương chứ?
Lâm Dạ bước nhanh tới trước mặt bọn họ, lông mày hơi nhíu lại.
Bởi vì bọn họ lúc này thoạt nhìn thật sự quá chật vật, quần áo rách nát không nói, trên người còn khắp nơi đều là vết thương, vết thương chảy máu tươi còn chưa kịp băng bó.
Nhị lão tuổi đã lớn như vậy, làm sao chịu được giày vò như thế?
- Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.
Lão Đa phản ứng lại liên tục gật đầu, nhếch miệng nở nụ cười:
- Chút vết thương nhỏ này của chúng ta không tính là gì.
- Các ngươi chờ một chút, ta đi lấy một ít rương thuốc khẩn cấp tới đây.
Lâm Dạ nhìn thoáng qua vợ chồng lão Giang còn có Bạch Phi Yến, lập tức xoay người vào trong kho chứa đồ người máy lấy ra rương thuốc trị liệu đã chuẩn bị trước đó.
Thứ này chính là tốn hắn 80 ngàn đồng Liên Bang, đều là thuốc cứu mạng trân quý, không ngờ lại có ích sớm như vậy.
Mà lúc này.
Chiến tuyến phòng ngự của khu phố xung quanh cũng từng bước được bộ đội trợ giúp tới nhận lấy, rốt cục dần dần ổn định thế cục, bắt đầu khuếch tán ra ngoài quét sạch khu thành.
Những phi công tìm được thân nhân trong đám người kia thì cùng người thân ôm nhau gào khóc, cảnh tượng lại một lần lâm vào hỗn loạn.
- Ngươi là Lâm Dạ à?
Lâm Dạ vừa chuẩn bị xoay người, một tiếng hỏi thăm có chút chần chờ vang lên bên cạnh.
Theo hướng giọng nói phát ra nhìn lại, chính là Dương Thiết Quân lui thủ trở về, cùng mấy đội viên chiến đấu mang theo bên cạnh.
- Dương đội trưởng? Lâu lắm rồi ta không gặp ngươi.
Lâm Dạ kinh ngạc nói, sau đó phản ứng lại:
- Thì ra là các ngươi vẫn luôn bảo vệ thân nhân của ta, cảm ơn!
Nếu không phải có đám người Dương Thiết Quân hộ tống, chỉ sợ đám công dân này đã chết sạch toàn bộ, phần cảm kích này vẫn là cực kỳ cần thiết.
- Không cần khách khí, chỉ là việc chúng ta nên làm.
Thấy Lâm Dạ nhận ra mình, Dương Thiết Quân nhất thời xấu hổ:
- Ngược lại ta không ngờ lại, ngươi sẽ đi theo bộ đội Liên Bang tới trợ giúp, còn trở nên lợi hại như vậy.
Nhớ lúc trước khi bọn họ chia tay, còn nói chờ Lâm Dạ trở về lại gia nhập bộ đội hậu cần của bọn họ.