Môi Bạch Phi Yến gần như bị cắn đến chảy máu.
Các loại cảm xúc dâng lên trong lòng, làm cho nước mắt của cô rốt cuộc không kìm nén được trượt xuống.
Khi nước mắt rơi xuống bàn, nở ra một mảnh hoa nước nhỏ, giọng nói cha của Phi Yến rốt cục cũng vang lên.
- Được, ta đồng ý với ngươi, giúp ngươi nghiên cứu kỹ thuật hợp nhất gen!
Kể từ đó, cuộc trò chuyện biến mất, phòng nghỉ lại rơi vào sự im lặng như chết.
Mỗi người đều có vẻ mặt khác nhau, hồi tưởng lại cuộc đối thoại vừa rồi.
Đáng tiếc, toàn bộ quá trình cũng không tiết lộ thân phận chủ mưu phía sau bức màn, hoặc là nói tên kia quá cẩn thận, căn bản không cho cha của Phi Yến cơ hội tiết lộ.
Nhưng từ vài câu đối thoại ngắn gọn này, Lâm Dạ lại trích xuất được một số thông tin hữu ích.
Đầu tiên, cuộc trò chuyện đã diễn ra hơn mười năm trước, khi lão Bạch bị bắt và làm giả giấy chứng tử.
Thứ hai, địa vị của người kia rất cao, có thể dễ dàng sửa đổi thông tin công dân.
Thứ ba, người kia là nam giới, và cũng có con.
Thứ tư, hợp nhất gen là một phương pháp để chống lại sự thay đổi gen.
Về phần c người đứng sau bức màn kia muốn dùng nguồn sức mạnh này làm gì thì không biết, có lẽ không phải là chuyện tốt.
Thậm chí rất có thể muốn thông qua nắm giữ loại kỹ thuật này để thao túng Liên Bang, làm cho Liên Bang phải nghe theo là mục tiêu chủ yếu, bộ phận khống chế vận chuyển của đại khu trí não Liên Bang đương nhiên đứng mũi chịu sào.
Hơn nữa rất hiển nhiên, hiện tại tên kia đã bắt đầu hành động, mục tiêu cũng chính là trí não Liên Bang.
Chuẩn bị nhiều năm như vậy, không tiếc tiêu diệt hơn một triệu người ở thành phố mặt đất, so với hắn số người chết dưới tay Lâm Dạ không đáng là bao.
Không phải là tên kia muốn dung hợp gen của hơn một triệu người này cùng với những sinh vật biến dị kia với nhau đấy chứ?
Điều này không khỏi quá điên cuồng đi.
Phải biết rằng lúc trước lão Bạch bắt cóc mấy chục tiểu đội mạo hiểm cũng đã náo loạn lớn như vậy, hiện tại quy mô đâu chỉ gấp mấy lần lần đó, gấp một ngàn lần còn chưa đủ.
- Mau xem xem còn gì khác không?
Hoàn hồn lại, mấy người trong phòng lại nhìn về phía khối kim loại đang mở.
Chỉ thấy sau khi ánh sáng và đoạn ghi âm kết thúc, bên trong cũng chỉ còn lại một con chip bị tiêu hủy, một tấm thẻ và một cái kẹp tóc hình con bướm.
Nhìn thấy kẹp tóc hình con bướm, trong nháy mắt ánh mắt Bạch Phi Yến rung động kịch liệt, chậm rãi cầm lấy.
- Đây là... năm cha rời khỏi đã đồng ý mua tặng ta, thì ra cha vẫn còn nhớ rõ…
Lúc này, vẻ mặt của cô vô cùng phức tạp, nhưng cuối cùng lại hóa thành hoài niệm, hai tay nắm chặt chiếc kẹp tóc, mặc dù hiện tại cô không cần thứ này.
Những người khác nhìn cô im lặng không nói gì, sau đó ánh mắt đổ dồn vào thứ cuối cùng chính là tấm thiệp nhỏ kia.
【Phát hiện thiết bị lưu trữ và đang phân tích. 】
Cùng với giao diện kỹ thuật số quét qua con ngươi, mấy chục hàng tin tức chiếu vào trong mắt, rõ ràng là một loạt cái tên khiến bọn họ quen thuộc, ngay cả nguyên đội trưởng hậu cần “Tống Huy” mà Lâm Dạ quen biết cũng ở trong đó.
- Có gì đó không đúng? Đây là danh sách nội bộ?
Đầu óc Thẩm Ngưng Ngọc nổ vang, nhìn mấy cái tên trên cùng, dĩ nhiên tất cả đều là chức vị trung cao cấp trong Liên Bang, hoặc là cán bộ trong dong binh đoàn đỉnh cấp.
Đã vượt xa suy nghĩ của cô.
- Thứ quan trọng như vậy, phải lập tức báo cáo mới được.
Thẩm Ngưng Ngọc trầm giọng nói.
- Ta cũng cảm thấy như vậy.
Lâm Dạ gật đầu:
- Nhưng vẫn phải cẩn thận một chút, đừng để người để ý phát hiện.
Đây hẳn chỉ là danh sách một bộ phận nhân viên mà thôi, nếu trong bộ đội còn ẩn núp những kẻ địch khác không được ghi chép trong danh sách thì giữ thứ này tuyệt đối là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.
- Yên tâm đi, ta sẽ trực tiếp truyền lên thượng tầng, đến lúc đó cho dù còn có nội ứng giấu ở bên trong cũng không dám dễ dàng nhảy ra.
- Vậy được rồi, chuyện hôm nay tất cả mọi người không nên truyền loạn cho dù là người thân nhất cũng không được, có thể làm được không?
Chuyện trọng đại, ngữ khí Lâm Dạ cũng thoáng cái trở nên nghiêm túc.
- Hiểu rồi.
- Ta sẽ không nói lung tung.
- Yên tâm, chúng ta tự biết giữ chừng mực.
Loại chuyện lớn liên quan đến toàn bộ Liên Bang này, dân chúng bình dân bọn họ tránh cũng tránh không kịp, sao có thể ngốc đến mức đi hô ra xung quanh.
Không cần Lâm Dạ nói thì họ cũng đã tiêu hóa toàn bộ tin tức vào trong bụng.
Sau đó Lâm Dạ và Thẩm Ngưng Ngọc liếc nhau, lúc này mới thu dọn đồ đạc, phá bỏ cách âm rồi đi ra ngoài cửa.
Thẩm Ngưng Ngọc đưa bọn họ ra cửa, nói lời tạm biệt sau đó chia tay bọn họ.
Dù sao nhiều người cùng nhau hành động thật sự khiến người ta chú ý.
Đợi đến khi tiễn nhóm người Lâm Dạ đi, lúc này Thẩm Ngưng Ngọc mới chú ý tới Bạch Phi Yến còn đứng tại chỗ không đi, giống như có chuyện gì muốn nói.
- Còn có việc gì không?
Thẩm Ngưng Ngọc nghi hoặc nói.
Có lẽ là bởi vì chuyện vừa rồi, làm cho cô có một sự đồng cảm đối với thân thế của Bạch Phi Yến, nói chuyện cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
Tuy nhiên.
Lời nói tiếp theo của Bạch Phi Yến lại làm cho cả người cô cứng đờ tại chỗ.
- Có phải cô thích Lâm Dạ không?
Bạch Phi Yến đi thẳng vào vấn đề.
- Vì sao cô lại hỏi như vậy?
Ánh mắt Thẩm Ngưng Ngọc sáng lên.
- Bởi vì ta thấy ra được, cô thích hắn đúng không?
- Không, ta không…
- Không cần giải thích với ta.
Bạch Phi Yến trực tiếp cắt đứt lời nói khóe miệng nhếch lên nụ cười đã lâu không thấy:
- Tên kia ta biết, rất khó chịu, một chút ý tứ cũng không có.
- Nhưng mà ta lại có thể cảm thấy, hắn giống với ta, muốn hắn mở miệng trước còn khó hơn là gọi heo nái lên cây, cô phải trực tiếp chủ động, mềm không được liền cứng rắn, nếu không được thì chuốc say rồi lột sạch hắn, tóm lại cô không thể chờ, có vài thứ chờ sẽ không còn.
- …
Thẩm Ngưng Ngọc từ nhỏ đã sống ở thượng tầng, nào có nghe qua lời nói thô bỉ dã man như vậy, hơn nữa còn xuất phát từ trong miệng một cô gái, nhất thời bị dọa đến ngây người.