Máy Móc Toàn Cầu Tiến Hóa (Dịch Full)

Chương 270 - Chương 271 - Tòa Nhà Sụp Đổ (1)

Chương 271 - Tòa Nhà Sụp Đổ (1)
Chương 271 - Tòa Nhà Sụp Đổ (1)

Nhưng cô nào biết được, đối với Bạch Phi Yến mà nói chẳng qua chỉ là chuyện thường ngày mà thôi.

Vốn cô không muốn xen vào loại chuyện này, nhưng vừa rồi Thẩm Ngưng Ngọc đã giúp cô, nên thật sự nhịn không nổi mới đứng ra nói.

- Được rồi nói đến đây thôi, cô cũng đừng nói với hắn là ta đưa ra chủ ý này.

Bạch Phi Yến khoát tay áo, lại khôi phục bộ dáng nhanh nhẹn trước kia, trực tiếp đi ra ngoài nơi đóng quân.

Dưới ánh mặt trời hoàng hôn chiếu rọi, kẹp tóc bướm trên tóc lấp lánh rực rỡ, tựa như hai con bướm nhẹ nhàng nhảy múa.

Cũng giống như cô cởi bỏ được nút thắt.

Các hoạt động của thanh tra Liên Bang rất hiệu quả.

Sau khi Thẩm Ngưng Ngọc đưa danh sách và tin tức lên, mới chỉ qua một đêm đã có hơn phân nửa bị tra ra thân phận khác thường, tạm thời giam giữ.

Một bộ phận nhỏ còn lại là sớm nhận được tin đồn, mai danh ẩn tích ở trong Liên Bang, tránh né bắt giữ.

Tất cả điều này được thực hiện trong bóng tối.

Vì vậy nó không ảnh hưởng nhiều đến trật tự Liên Bang.

Điều duy nhất làm cho Lâm Dạ có chút kỳ quái chính là trong danh sách bắt giữ cũng không có đội trưởng hậu cần của quân đoàn 7.

Còn có Viên Trăng Máu mất tích, đến nay cũng không có bất kỳ tin tức gì.

Không phải đã chết trong khu D70 chứ?

Tuy nói không tính là ân tình trời biển gì, nhưng lúc trước đối phương tốt xấu gì cũng giúp hắn một phen nên hắn đương nhiên không hy vọng sẽ biến thành kết quả này.

Trong lúc suy nghĩ.

Lâm Dạ cũng đi tới trước mặt Kẻ Sa Ngã đã được bảo trì xong, vẻ mặt phức tạp nhìn cự thú sắt thép này.

Nền văn minh nhân loại.

Có thật sự vượt qua được sau thảm họa này sao?

Cuối cùng.

Lâm Dạ vẫn điều khiển Kẻ Sa Ngã đuổi theo bộ đội tiếp tục tiến về phía khu 70 hỗ trợ.

Bởi vì không thể nào chiến đấu nên nhóm Lão Đa chỉ có thể ở lại trong khu 81, tiến hành công tác xây dựng lại kiến trúc và chờ đợi chiến tranh kết thúc.

Bên ngoài khu thành diễn ra một cảnh tượng bận rộn, bộ đội người máy có thanh danh cũng nhanh chóng hội tụ ở phía ngoài thành.

Căn cứ theo mệnh lệnh từ cấp trên, lần này bọn họ phải hợp tác tổng tiến công vào khu D70, triệt để diệt trừ nguồn gốc của đại biến này.

- Những người ngươi muốn cứu đều đã được cứu trở về. Trên thực tế ngươi không cần mạo hiểm để đi đến bên kia.

Ở một nơi nào đó trong đội quân, Thẩm Ngưng Ngọc ở bên cạnh thì thầm với Lâm Dạ.

- Không phải cô cũng vậy à, ở lại bên này hỗ trợ không tốt sao?

Lâm Dạ nhìn về phía xa rồi bình thản đáp.

- Khác chứ, ta là con gái tư lệnh nên đây là nghĩa vụ và trách nhiệm của ta.

- Không ai sinh ra đã được quyết định làm nghĩa vụ gì.

Lâm Dạ khẽ lắc đầu rồi nói:

- Lần này ta tới đây để tìm ra chân tướng của sự việc, nếu không ta ngủ cũng không ngon được.

Kể từ khi biết sự thật kinh hoàng là biến dị và thức tỉnh có chung nguồn gốc, Lâm Dạ nào còn tâm trí ở lại một cách thoải mái nữa, hắn nhất định phải làm rõ mọi thứ mới được.

Phòng ngừa một ngày nào đó sau khi thức tỉnh lại đột nhiên không kiểm soát được mà biến thành quái vật.

Đâu ai nghĩ rằng tốc độ thức tỉnh quá nhanh lại sẽ là con dao hai lưỡi.

Trước khi biết được sự thật hắn sẽ không dám thức tỉnh nữa.

Hoặc nói theo cách khác.

Con đường thức tỉnh gen này không khác gì mồ chôn của nhân loại và không thể tiếp tục tiến thêm.

- Ngươi nói xem, có phải lãnh đạo Liên Bang biết chuyện này rồi hay không?

Thẩm Ngưng Ngọc mở miệng hỏi.

- Đây là điều chắc chắn.

Lâm Dạ không chút do dự trả lời:

- Nhiều tư liệu liên quan bị phong tỏa như vậy, có thể còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của chúng ta, nhưng mà nếu bọn họ đã có biện pháp vậy hẳn là còn chưa tới mức không thể cứu vãn, chúng ta có thể làm chỉ là chờ đợi tin tức.

Có thể sống sót trong thế giới biến dị nghiêm trọng như vậy, trình độ khoa học kỹ thuật của Liên Bang dĩ nhiên có thể tín nhiệm.

Bọn họ có thể làm chính là bằng tất cả khả năng quét sạch uy hiếp, tranh thủ đủ thời gian cho các nhà nghiên cứu khoa học, như vậy bọn họ mới có hy vọng và Liên Bang mới có hy vọng.

Vì vậy, điều đó.

Mưu đồ dựa vào kỹ thuật hợp nhất gen để khống chế lãnh đạo Liên Bang, nhất định phải bị trừ khử nếu không hậu quả vô cùng lớn.

- Đúng rồi, ngày hôm qua lúc cô nộp danh sách, bọn họ có nói gì với cô không?

Lâm Dạ chuyển đề tài.

- Chỉ hỏi một ít vấn đề liên quan mà thôi, còn có việc thuốc cải tạo gen cấp Thống Soái trở lên có thể sẽ bị giảm sản lượng, bởi vì gần đây ngày càng nhiều người xuất hiện phản ứng dị thường.

- Quả nhiên.

Vẻ mặt Lâm Dạ hoảng sợ, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Bởi vì nguyên liệu của thuốc cải tạo gen vốn đến từ sinh vật biến dị, cho dù trải qua vô số lần tinh chế thì cũng không thể nào bảo đảm bên trong không có gen của sinh vật biến dị còn sót lại.

Tiêm càng nhiều thì xác suất biến dị sẽ càng lớn.

Hơn nữa là loại không thể đảo ngược, còn đáng sợ hơn so với nhiễm trùng biến dị.

Dù sao thì nhiễm trùng biến dị chỉ là ăn mòn bên ngoài, cùng lắm thì cụt tay cụt chân, nhưng còn có thể giữ được một cái mạng nhỏ, gen biến dị thì ngược lại vì đó là biến dị gen bản thân cơ thể con người, đặc tính mất kiểm soát thật sự quá lớn.

- Được rồi, đội ngũ sắp xuất phát, ta phải trở về hội hợp với đội ngũ học viện.

- Ừm, có việc thì liên lạc ngay.

Đầu rồng của Kẻ Sa Ngã chuyển động, trong mắt tản ra một nguồn ánh sáng xanh u ám.

- Ngươi cũng vậy, có chuyện gì không làm được thì đừng liều mạng một mình, ta sẽ kịp thời có thể tới giúp ngươi.

- Được.

Lâm Dạ trầm mặc một lát, rốt cục vẫn gật đầu đáp một tiếng.

Nhận được đáp lại, ánh mắt Thẩm Ngưng Ngọc nhất thời nheo lại như hai vầng trăng khuyết xinh đẹp, sau đó điều khiển Ám Dạ Yêu Cơ xoay người rời khỏi.

Cô không thể đơn giản thô bạo như Bạch Phi Yến nói, nhưng lại có phương thức biểu đạt của mình.

Chỉ cần Lâm Dạ không phải là đầu gỗ thì đương nhiên có thể cảm nhận được sự quan tâm của cô.

Loại cảm giác đã lâu không gặp này, làm cho tâm tình hắn trở nên đặc biệt phức tạp.

Bình Luận (0)
Comment