Dù sao bọn họ cơ bản đều có bạn bè thân thiết chết trong miệng sinh vật biến dị, phần cừu hận này không thể nào nói quên là quên được, cũng càng kiên định quyết tâm bọn họ không ra tay.
- Một đám ngu ngốc.
Lâm Dạ thầm mắng một tiếng.
Quả nhiên bất kể thế giới nào, cư dân mạng bình thường đều là nhóm dễ bị dư luận chi phối nhất.
Bọn họ căn bản không quan tâm chuyện này đúng hay sai, một khi bắt được một điểm sẽ không tự suy nghĩ phun vào chỗ chết.
Hiện tại đã qua hơn 100 năm, những người gây ra chuyện này đều đã chết không biết bao lâu, có đòi lại thì có ích lợi gì.
Ai đúng ai sai tạm thời không nói.
Chẳng lẽ bọn họ không biết, một khi căn cứ Tinh Vòng Liên Bang bị hủy thì bọn họ sẽ không ai trốn thoát được sao?
Thật sự bị làm cho đầu óc choáng váng, ngay cả mạng cũng không cần à?
- Ha ha, thấy chưa? Đây là con dân mà các ngươi đã xây dựng nhà cửa và liều chết bảo vệ.
- Trong lòng bọn họ căn bản sẽ không nhớ rõ cái tốt mà chỉ biết nhớ rõ cái ác của các ngươi, như vậy còn cần gì cần phải bảo vệ họ nữa?
Tiếng cười nhạo không kiêng nể gì quanh quẩn khắp bầu trời.
Xúc tu đầy trời điên cuồng múa loạn, ngăn cản mấy người La Kình tấn công.
Nghĩ rằng Tần Giai hắn có lòng tốt cho mọi người biết chân tướng sao?
Hắn chẳng qua chỉ là lợi dụng dân chúng mà thôi.
Bởi vì rõ ràng hắn hơn ai hết, hận thù là thứ dễ dàng che mắt con người nhất.
Thời gian trăm năm, Liên Bang không biết đã thay đổi bao nhiêu nhóm người, nhóm người lúc trước hạ lệnh nghiên cứu khoa học kỹ thuật sinh học sớm đã hóa thành tro bụi, thậm chí rất nhiều lãnh đạo Liên Bang cũng chưa chắc biết chuyện này, chẳng qua là dựa vào chuyện lúc trước để phủi sạch mà thôi.
Nhưng thù hận của con người sẽ không dễ dàng tiêu tán.
Nó cần vật trung gian để có thể chịu đựng cơn thịnh nộ của họ.
Điều Tần Giai làm chỉ là nhẹ nhàng dẫn dắt rồi dẫn phần hận thù này từ sinh vật biến dị đến Liên Bang mà thôi.
Rõ ràng, hắn đã thành công.
Hắn đã trực tiếp chỉ mũi nhọn về phía căn nhà sinh tồn cuối cùng của mình, thật nực cười nhưng lại thật đáng thương.
Nếu nói như vậy dân chúng đều là ngu ngốc?
- Ngươi câm miệng cho ta!
La Kình hét lên một tiếng, hàn băng hội tụ trên cánh tay máy móc hóa thành một thanh dao băng cực lớn chém xuống chỗ Tần Giai, tất cả xúc tu xung quanh cũng bị đóng băng trong nháy mắt.
Tần Giai đối mặt với thế tấn công mãnh liệt như vậy nhưng chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, vô số máu thịt ở trước mặt hắn hình thành một bức tường phòng ngự, “Đùng” một tiếng, hàn băng vỡ vụn, máu thịt cũng theo đó chạy tán loạn, nhưngkhông làm Tần Giai tổn thương chút nào.
Công kích mãnh liệt của những người khác theo đó hạ xuống, cũng đồng dạng bị hắn dùng máu thịt ngăn trở khó có thể tiến gần, căn bản giết không chết.
- Đoàn trưởng, chúng ta tới giúp ngài!
- Mọi người nghe lệnh, nổ súng!
Đúng lúc này, vô số tiếng pháo vang lên, cuồng oanh tạc bừa bãi tới những xúc tu kia.
Bộ đội người máy kỷ luật nghiêm minh, tất nhiên sẽ không dễ dàng bị mê hoặc.
Còn có một bộ phận người đã trải qua hỗn loạn ngay từ đầu hiểu được thời thế, lập tức làm rõ quan hệ lợi hại trong đó, nhao nhao xông lên hỗ trợ.
Đó là chưa kể đến Lâm Dạ.
Hắn vốn không phải là người của thế giới này, không có cừu hận gì đáng nói.
Cho dù có thù, vậy cũng phải giải quyết cảnh nguy trước mắt rồi nói sau, hắn còn chưa sống đủ mà mạng cũng không còn thì báo thù cái rắm gì nữa.
Ầm ầm!
Khí lạnh mãnh liệt, hắn trực tiếp chuyển sang tư tấn tiến công xông lên bầu trời, cùng những phi công cấp Thống Doái chi viện chiến đấu, chặt đứt toàn bộ tổ chức máu thịt trên bầu trời.
Tuy nhiên.
Bọn họ vẫn quá đánh giá thấp Tần Giai khi đã hợp nhất gen của vạn vật.
Hắn chỉ nhẹ nhàng vẫy tay đã làm lượng lớn tổ chức máu thịt xuất hiện, dùng các loại hình thái phát động tấn công dữ dội vào bọn họ, thoáng cái đã làm cho tất cả mọi người lâm vào khổ chiến, không ngừng có người máy rơi xuống, thậm chí nổ tung tại chỗ.
Xem tình huống này.
Những phi công còn lại bị sự thù hận che mắt vẫn do dự có nên động thủ hay không, do dự đứng yên tại chỗ, có người lại muốn quay đầu bỏ chạy.
Bọn họ còn có một tia lương tâm, nhưng người an nhàn ở trong Liên Bang thì khác.
Thấy có nhiều người đi lên hỗ trợ như vậy, nhất thời mắng càng vui hơn, nhiều năm tích góp hận thù vào giờ khắc này đều được phóng thích, các loại ngôn ngữ ác độc đều có, thậm chí có không ít người tâm tư bất chính mượn cơ hội ra đường đập phá cửa hàng, phá hủy công trình công cộng để trút bỏ hận thù trong lòng.
Nếu chỉ có một hoặc hai người thì không dám làm điều đó.
Nhưng bây giờ đã thành xu hướng khi niềm tin sụp đổ, càng ngày càng nhiều người gia nhập vào trong đó, một phát không thể vãn hồi.
Tên Tần Giai này thật sự quá hiểu việc khống chế lòng người.
Tuy rằng bộ đội vẫn còn nhưng thiếu đi một thứ quan trọng nhất, đó chính là sự đoàn kết.
Lòng quân tan rã, còn lấy cái gì để thắng?
- Ha ha ha ha ha.
Từ trong miệng Tần Giai không ngừng truyền ra tiếng cười ngông cuồng, vẻ mặt của hắn càng thêm dữ tợn.
- Thấy không? Đây là con người mà ngươi đang liều mạng bảo vệ đấy!
- Thật ghê tởm, làm cho người ta chán ghét cỡ nào.
- Vốn ta còn ôm một tia hy vọng cảm thấy bọn họ hẳn là được cứu vớt.
- Nhưng bây giờ, ta đã thay đổi suy nghĩ của mình.
Dứt lời, vẻ mặt của hắn rốt cục dần dần trầm xuống, một cánh tay chậm rãi đặt lên phôi thai đang đập.
Mọi người đang tấn công thấy thế nhất thời vẻ mặt biến đổi, trong lòng hiện ra một dự cảm không tốt.
- Ngươi định làm gì?
Lão viện trưởng lớn tiếng quát lớn.
- Lát nữa các ngươi sẽ biết.
Tần Giai cười lạnh một tiếng, bàn tay hơi dùng sức, “Phốc” một cái xuyên qua bề mặt phôi thai trực tiếp đem nó vạch ra một vết thương thật lớn.
Trong phút chốc, vết nứt nhanh chóng lan rộng, mùi máu tươi mãnh liệt mênh mông đột nhiên bộc phát, lấy phôi thai làm trung tâm cuốn tới bốn phương tám hướng.
- Bang bang bang bang…
Tiếng tim đập nặng nề vang lên trong đầu của mọi người trong Liên Bang.