Máy Móc Toàn Cầu Tiến Hóa (Dịch Full)

Chương 281 - Chương 282 - Toàn Cầu Tiến Hóa (2)

Chương 282 - Toàn Cầu Tiến Hóa (2)
Chương 282 - Toàn Cầu Tiến Hóa (2)

Cho dù là công dân khu vực khác cách nhau vạn dặm cũng đều nghe được tiếng tim đập này, cảnh tượng hỗn loạn trong nháy mắt ngừng lại.

Ánh mắt rơi xuống trên màn ảnh, rốt cục nhìn thấy một hình ảnh khiến bọn họ vĩnh viễn khó quên.

Chỉ thấy một luồng sương mù màu đỏ mắt thường có thể nhìn thấy, đang dùng một tốc độ khủng bố từ trong khu lan rộng ra.

Chỉ trong chốc lát đã bao trùm toàn bộ khu D, nhanh chóng lan rộng ra ba khu vực lớn khác, thậm chí cả tinh cầu.

Ống kính kéo dài, tinh cầu vốn xám xịt thâm sâu dần dần biến thành một mảnh đỏ thẫm!

- Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Trên chiến trường mọi người ngơ ngác nhìn chăm chú vào hình ảnh quỷ dị này, trong mắt tràn đầy vẻ rung động.

Dưới khí tức huyết tinh bao bọc, bọn họ chỉ cảm giác thân thể giống như đang dùng tốc độ mắt thường thấy được trở nên mạnh mẽ, thương thế trên người cũng đều đang nhanh chóng khôi phục.

Tên Tần Giai kia điên rồi sao?

Lại có thể giúp bọn họ khôi phục!

Đừng nói bọn họ, ngay cả đám người La Kình cũng cau mày, hoàn toàn không rõ ý đồ của Tần Giai.

Tuy rằng không biết hắn làm như thế nào, nhưng như vậy giúp bọn họ khôi phục, chẳng lẽ sẽ không lo lắng bọn họ chỉnh đốn lại rồi tiêu diệt hắn sao?

Tuy nhiên.

Ý nghĩ này lập tức thay đổi sau khi một tiếng nhắc nhở bất thình lình vang lên.

【Tăng cường độ gen, mức độ thức tỉnh hiện tại: 56%】

【Tăng cường độ gen, mức độ thức tỉnh hiện tại: 57%】

【Tăng cường độ gen, mức độ thức tỉnh hiện tại: 58%】

Không biết là La Kình bọn họ hay là tất cả các phi công nằm trong phạm vi khu D70, đều nhận được nhắc nhở thức tỉnh thành công, hơn nữa còn liên tục thức tỉnh.

Sửng sờ qua đi, vẻ mặt mọi người trong nháy mắt trắng bệch.

- Có gì đó không ổn! Tại sao ta mới một lúc mà thức tỉnh nhiều như thế?

- Là Tần Giai! Hắn muốn chúng ta thức tỉnh thành quái vật!

- Nhanh, mau rời khỏi màng sương đỏ này, nó sẽ tăng nhanh tốc độ thức tỉnh của chúng ta!

- Mau chạy đi!

Khoảnh khắc này.

Bọn họ cuối cùng hiểu được huyết khí này lan ra có tác dụng gì, trong lòng dâng lên một cơn sóng to gió lớn.

Mà ở các nơi khác trong Liên Bang, thậm chí các khu vực biến dị, lúc này cũng đều xảy ra chuyện tương tự, tất cả đều bị huyết khí bao phủ cưỡng chế thức tỉnh, tăng nhanh biến dị.

- Chạy? Các ngươi chạy không thoát, ngoan ngoãn ở lại trở thành một phần thân thể của ta đi!

Tần Giai trên không trung lộ ra khuôn mặt dữ tợn, đã không phân biệt được hắn rốt cuộc là người hay là quái vật bị máu thịt ăn mòn.

Giống như lão Bạch lúc trước, máu thịt trên người hắn bắt đầu dần dần bong tróc, biến thành ngàn vạn sợi năng lượng hình thể, giống như là tập hợp sinh mệnh vạn vật, lại giống như hố đen thôn phệ tất cả.

Nhưng một số người hiểu được chân tướng lại biết rằng.

Đó rất có thể chính là hình thái cuối cùng của hợp nhất gen, cũng là ý thức bầy đàn mà bọn họ từng nhìn thấy từ sinh vật cấp Bá Chủ trước đó.

Nhưng nếu thật sự biến thành như vậy, theo hình thái ý thức gia nhập vào trong đó, bọn họ còn có thể tính là con người sao? Còn có suy nghĩ độc lập không?

Bọn họ không dám nghĩ và cũng không có tâm tư để nghĩ, chỉ biết liều mạng điều khiển người máy chạy ra bên ngoài, dù là Lâm Dạ cũng không ngoại lệ.

- Bang bang…

Bỗng nhiên, hình như trái tim của tất cả mọi người bị dẫn dắt, đập một nhịp mạnh.

Tiếp đó là một con đau đớn làm cho tất cả bọn họ đều dừng bước, run rẩy kịch liệt tại chỗ, mỗi một cử động đều cảm giác như khoét tim móc phổi.

Tuyệt vọng chưa từng có bao phủ trong lòng.

Toàn bộ Liên Bang cũng bởi vậy mà lâm vào trong tình trạng hỗn loạn.

Nhưng bất kể bọn họ chống cự như thế nào thì độ thức tỉnh của bản thân đều không ngừng cao lên.

Cuối cùng.

Một bộ phận phi công cấp Thống Soái thức tỉnh đến hơn 50%, trong từng tiếng kêu hoảng sợ, thân thể nhô lên cao và bắt đầu xuất hiện dị biến ở các mức độ khác nhau.

Tình huống của Lâm Dạ tốt hơn một chút, nhưng cứ tiếp tục như vậy thì hắn đạt tới 50% cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Không được!

Phải tìm cách trốn thoát!

Nhưng vấn đề là, hắn có thể trốn ở đâu?

Hiện giờ toàn bộ tinh cầu đều đã bị huyết khí này bao phủ, hình như hắn đã không còn chỗ nào để trốn thoát.

Chẳng lẽ nói, thế giới này chung quy vẫn là kiếp nạn chạy trốn sao?

- La đoàn trưởng!

Đúng lúc này, kinh hô một tiếng vang lên phía sau.

Chỉ thấy phía sau bộ đội chạy trốn, La Kình đã điều khiển người máy đứng lại, không biết từ lúc nào trong buồng lái bị hư hại, lộ ra nửa khuôn mặt đã dị biến của hắn.

Bông tuyết u lam vẫn từ trên mặt hắn kéo dài đến bả vai, kết nối với vách buồng lái, vậy mà lại có xu hướng dung hợp với người máy sinh vật!

Tâm thần Lâm Dạ rung động.

Lúc trước hắn nhìn thấy hình ảnh cánh tay của mình biến thành long trảo thì suy đoán sau khi thức tỉnh đến ở một mức độ nhất định, con người có thể dung hợp với người máy sinh vật, biến thành một bộ phận của người máy sinh vật hay không.

Không ngờ lại lại là thật!

Điều này cũng giải thích cho hắn vì sao hắn nhìn thấy long trảo chứ không phải khác.

Bởi vì thân thể của bọn họ trong quá trình điều khiển người máy tiềm thức sẽ bị bộ phận sinh vật ảnh hưởng, xảy ra loại thay đổi nào đó không ai biết.

Điều này.

Chẳng lẽ chính là tiến hóa máy móc trong truyền thuyết à?

Nhưng từ một người sống biến thành một người máy, hoàn toàn không giống với loại tiến hóa trong tưởng tượng của hắn, có phải đã sai ở chổ nào không?

Không đợi hắn suy nghĩ nhiều, La Kình đã lập tức lấy một luồng khí thế kiên quyết chưa từng có phóng lên trời, hung bạo lướt tới Tần Giai trên không trung.

- Nhanh chạy đi! Ta sẽ ngăn hắn lại!

- Ta cũng tới giúp ngươi!

- Cơ nghiệp trăm năm của Liên Bang há có thể hủy hoại trong tay ngươi như vậy!

Mấy vị cấp Quân Vương khác theo sát xuất hiện, điều khiển người máy vọt lên trời cao, năng lượng hung mãnh cuồng bạo, đã vượt xa cực hạn chịu đựng của thân người máy.

Rõ ràng.

Bọn họ cũng đều cảm nhận được thân thể biến hóa, biết mình không còn sống được bao lâu.

Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, họ đã chọn chiến đấu để tranh thủ cho những người khác một cơ hội trốn thoát.

Bình Luận (0)
Comment