Nếu như dựa theo cái này tiếp tục suy luận vậy thì chẳng phải là nói kiếp trước của hắn cũng là một trong những nền văn minh nhân loại từng sinh ra trên tinh cầu này sao?
Chẳng qua bởi vì văn minh bị diệt, thông tin gen của hắn chôn vùi trong thời gian dài, trải qua một đời lại một đời văn minh tiến hóa, cuối cùng ở thức tỉnh thời đại Liên Bang Tinh Hoàn này, cũng tạo thành ảo tưởng trọng sinh.
Khó trách lúc trước hắn nhìn thấy ký ức của Băng Long bị chia làm hai đoạn hoàn toàn bất đồng, khó trách trong khu vực biến dị sẽ xuất hiện sinh vật có diện mạo không thuộc về thời đại này, còn phát hiện gen nhân loại trong cơ thể quái vật.
Nguyên nhân là bởi vì nó không được tạo ra từ hư không.
Mà là thứ đã từng xuất hiện trên tinh cầu này!
Nói như vậy, thật ra văn minh Trái Đất lúc trước hắn sinh sống đã sớm bị diệt rồi sao? Và không chỉ trải qua hai thế hệ thay đổi văn minh?
Nghĩ tới đây, Lâm Dạ không khỏi chất vấn:
- Nếu ngươi đã biết văn minh kéo dài không dễ dàng, vì sao còn muốn tự tay hủy diệt nó?
Những lời này của hắn cũng chính là hỏi ra câu hỏi trong lòng của các công dân Liên Bang.
Bất kể tên này giải thích như thế nào cũng không thay đổi được sự thật trong tay hắn dính máu tươi của hàng triệu dân chúng.
- Ngươi muốn biết không?
Người đàn ông dừng động tác trong tay lại, có chút hứng thú nhìn lại.
- Ngươi dẫn ta đến đây, lại cố ý không tắt hình chiếu video, không phải là muốn nói cho tất cả mọi người biết chuyện này sao?
Lâm Dạ thản nhiên nói.
Với năng lực của đối phương, muốn ngăn cản hắn tiến vào đây cũng không khó.
Cho dù muốn giết hắn cũng hoàn toàn không cần tốn nhiều công sức như vậy, trực tiếp ra tay là được, tất cả khẳng định còn có mục đích khác.
- Không thể không nói, ngươi rất thông minh, không ngu xuẩn như Tần Giai.
Khóe miệng người đàn ông nhếch lên:
- Có biết vì sao ta bắt buộc tăng cường độ thức tỉnh gen của các ngươi không?
Những lời này giống như là nói với Lâm Dạ, lại giống như nói với tất cả công dân trước Liên Bang màn ảnh.
- Tại sao?
Lâm Dạ theo lời hắn hỏi.
- Rất đơn giản, trải qua nghiên cứu của ta, cường độ gen càng cao thì cơ hội bị đánh thức khi nền văn minh nhân loại tiếp theo sinh ra càng cao, cũng chính là trọng sinh mà ta vừa nói.
- Ta dự định để cho tất cả các ngươi đều sống lại ở nền văn minh nhân loại tiếp theo!
Ầm ầm!
Trong đầu mọi người nổ vang một trận, bị ý nghĩ điên cuồng này của hắn làm kinh hãi.
Cũng bởi vì điều này mà hắn trực tiếp tàn sát hàng triệu dân chúng, lấy máu của bọn họ để mạnh mẽ nâng cao cường độ gen của những người khác à?
- Thế nào? Đó có phải là một ý tưởng tốt hay không? Chỉ cần tất cả mọi người sống lại ở nền văn minh nhân loại tiếp theo, vậy có thể tạo ra một thời đại cường thịnh tuyệt đối, chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn tránh thoát cái lồng giam này!
Lâm Dạ nhíu mày:
- Từ lúc vừa rồi ngươi vẫn luôn nói về lồng giam, chẳng lẽ với trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại của Liên Bang vẫn không đạt tới trình độ tránh thoát sao?
Tuy nói Liên Bang hiện giờ bị vây khốn bởi biến dị xâm lấn, nhưng trong mắt hắn trình độ khoa học kỹ thuật của Liên Bang sớm đã vượt xa nền văn minh Trái Đất mà hắn quen thuộc, chỉ cần tiếp tục phát triển như vậy, không phải không thể tìm được biện pháp cướp lại mặt đất sao.
Tất cả những gì họ cần là thời gian.
- Không, ngươi sai rồi.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp:
- Ngươi căn bản không biết chúng ta đang đối mặt với kẻ địch như thế nào, đừng nói Liên Bang hiện tại, cho dù là năm thậm chí mười Liên Bang cũng không thể nào phản kháng được!
- Ngươi dựa vào cái gì khẳng định như vậy? Cho dù sinh vật biến dị cường đại hơn nữa thì cao nhất cũng chỉ có 100% mà thôi, chúng nó có thể đạt tới, vì sao chúng ta không thể? Chỉ cần khắc phục vấn đề gen biến dị.
- Ha ha, thật ngây thơ.
Người đàn ông lắc đầu, rốt cục thao tác xon, sau đó hắn chậm rãi bước đi về một phía, đồng thời mở miệng nói:
- 148 năm trước, đám lão gia hỏa kia cũng nghĩ như vậy, muốn thông qua công nghệ sinh học để cứu vớt nền văn minh nhân loại.
- Nhưng bọn họ lại không biết, chính là bởi vì hành động của bọn họ ngược lại đã tăng nhanh tốc độ hủy diệt nên văn minh Liên Bang.
- Ngươi có biết năm đó bọn họ đào được cái gì ở dưới lòng đất không?
- Ngọn nguồn biến dị?
Lâm Dạ không chút nghĩ ngợi trả lời, bọn họ này vừa nghe qua trong miệng Tần Giai một lần.
Giống như là bởi vì đào xuyên thấu lòng đất dẫn đến khí tức biến dị chôn sâu bộc phát, quét qua toàn cầu, lượng lớn sinh vật bị nhiễm bức xạ đã xảy ra biến dị, mới tạo thành cục diện hiện giờ.
- Đúng là ngọn nguồn biến dị không sai.
Người đàn ông cười ý vị thâm trường:
- Vậy ngươi đoán xem, ngọn nguồn ô nhiễm cả tinh cầu sẽ như thế nào?
Ngọn nguồn ô nhiễm toàn bộ tinh cầu?
Lâm Dạ sửng sốt một chút, hắn thật sự không ngờ đến vấn đề này, dù sao hắn cũng mới biết chuyện này mà thôi.
Hiện giờ bị đối phương hỏi như vậy, hắn bỗng nhiên ý thức được không đúng.
Tiếp theo nghĩ đến cái gì, đồng tử chợt co rụt lại.
- Ý ngươi là…
- Đúng vậy!
Căn bản không cho hắn cơ hội nói xong, người đàn ông đã xen vào.
Giọng nói của hắn vô cùng vang dội, thông qua video truyền khắp mọi ngóc ngách của Liên Bang.
- Ngọn nguồn biến dị chân chính ngay dưới chân các ngươi!
Yên tĩnh.
Cả Liên Bang là một mảnh im lặng.
Tất cả mọi người mở to hai mắt, theo bản năng nhìn thoáng qua dưới chân mình, một ý nghĩ cực kỳ đáng sợ hiện ra trong đầu.
Ngay cả sau khi Lâm Dạ nghe đối phương trả lời chắc chắn cũng đều là lẳng lặng lui về phía sau, trong lòng dâng lên một cơn sóng to gió lớn.
Giờ khắc này hắn rốt cục hiểu được.
Tại sao nền văn minh nhân loại phát triển đến cuối cùng đều sẽ đi theo cùng một con đường.
Bởi vì dưới chân họ không phải là một hành tinh.
Mà là một sinh vật biến dị!
- Làm sao có thể như vậy?
- Không, chuyện này không thể nào.
- Ta không tin!
Tất cả công dân Liên Bang tuyệt vọng kêu rên một mảnh, những người còn sống giống như bị rút hết khí lực nhao nhao xụi lơ trên mặt đất.