Có người thì hoàn toàn không thể tin được sự thật này, lâm vào trong điên cuồng.
Nhưng người đàn ông lại không cho bọn họ cơ hội tiêu hóa, trực tiếp nói ra toàn bộ chuyện xảy ra lúc trước:
- Các ngươi không đoán sai, thứ Liên Bang đào ra dưới lòng đất 148 năm trước, căn bản không phải đơn giản chỉ là khí nhiễm bức xạ, mà là một khối lân phiến lớn đến vượt xa tưởng tượng của các ngươi.
- Sáng Thế Thần chính là người máy dùng tài liệu kia chế tạo ra, thậm chí nguồn gốc chủ yếu của trí não Liên Bang đều xuất phát từ tổ chức tế bào thần kinh được chiết xuất từ khối lân phiến kia.
- Bây giờ các ngươi còn cảm thấy mình có hy vọng cứu vớt nền văn minh nhân loại không?
Lời nói của hắn gần như có thể nói là từng chữ đâm thẳng vào tim, trực tiếp phá hủy hy vọng cuối cùng trong lòng bọn họ.
Cũng làm cho Lâm Dạ ở bên cạnh tỉnh ngộ lại.
Người này cũng không phải giống Tần Giai, đơn thuần muốn đạt được lực lượng tuyệt đối, mà là muốn mượn cơ hội này chuẩn bị cho kỷ nguyên tiếp theo, thậm chí không tiếc chuẩn bị nhiều năm như vậy.
Nhưng cho dù như thế, biện pháp này cũng không khỏi quá cực đoan rồi.
Lại muốn giết sạch tất cả bọn họ!
- Chẳng lẽ không thể có cách nào khác sao? Giống như chạy trốn khỏi hành tinh này.
Lâm Dạ mở miệng hỏi.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người vốn xám xịt một mảnh cũng bỗng nhiên sáng lên.
Đúng vậy, với trình độ khoa học kỹ thuật của hiện nay, Liên Bang sớm đã đạt tới trình độ có thể sinh tồn trong không gian.
Hơn nữa bởi vì mặt đất từng bước thất thủ, Liên Bang thật lâu trước đây cũng đã lên lịch trình di dân vũ trụ, chẳng qua thiếu một cơ hội mà thôi.
- Cho nên ta mới nói, đã muộn rồi.
Âm thanh của người đàn ông từ từ vang lên, đồng thời còn kèm theo một âm thanh máy móc chuyển động.
Sáng Thế Thần nguyên bản đóng chặt cửa khoang chậm rãi mở ra, cũng làm cho mọi người đang đắm chìm trong hoảng sợ cả kinh.
Ngẩng đầu, một bóng người quen thuộc xuất hiện trên màn ảnh, nhất thời tất cả mọi người ngây dại.
- Tổng tư lệnh!
- Thẩm Hạc!
- Cha?
- Làm sao có thể!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Liên Bang nổi lên âm thanh, khó có thể tin nhìn bóng dáng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia.
Chính là Tổng tư lệnh của bộ đội người máy khu D, Thẩm Hạc!
- Không, đây không phải là sự thật, điều này tuyệt đối không phải sự thật.
Mặt đất khu 70, ánh mắt Thẩm Ngưng Ngọc điên cuồng rung động, cô vừa lắc đầu vừa lui về phía sau, cuối cùng Ám Dạ Yêu Cơ ngã ngồi trên mặt đất, giống như người mất hồn.
Nắm trong tay toàn bộ quyền lực quân sự khu D, Tổng tư lệnh được vô số người yêu mến lại chính là người đứng sau tất cả những chuyện này, đây tuyệt đối là điều mà tất cả mọi người đều không ngờ tới.
Không phải nói trước đây hắn vì chấn thương mà còn ở trong bệnh viện sao?
Sao hắn lại có thể đột nhiên xuất hiện ở khu D70?
Các bác sĩ ôm ý nghĩ này xông vào phòng bệnh, phát hiện bên trong quả thật có một vị Tổng tư lệnh đang nằm, nhưng cẩn thận điều tra lại phát hiện đó chẳng qua chỉ là thông qua trí não chiếu lên trước mắt bọn họ mà thôi!
Càng đừng nói Lâm Dạ chứng kiến hiện trường, lúc này trong lòng đã sớm bị khiếp sợ ngoài ý muốn thay thế.
Hắn từng nghĩ là bất cứ ai, thậm chí còn hoài nghi La Kình, nhưng duy chỉ có không đoán được là Thẩm Hạc.
Chỉ riêng khả năng ẩn nhẫn và ẩn núp này, cho dù là một sát thủ chuyên nghiệp như hắn cũng cảm thấy cực kỳ đáng sợ, hổ thẹn.
- Tại sao ngươi không tiếp tục che giấu?
Lâm Dạ hỏi.
- Không cần thiết.
Thẩm Hạc lắc đầu:
- Bởi vì nó đã sắp tỉnh lại rồi.
- Nó tỉnh lại sẽ như thế nào?
- Sẽ nuốt chửng tất cả mọi thứ và sau đó rơi vào giấc ngủ dài hàng tỷ năm, chờ đợi cho đến khi “đói” sẽ thức dậy một lần nữa, và bắt đầu lại. Màn sương máu này ngoại trừ có thể làm cho người ta nhanh chóng thức tỉnh ra, còn có thể làm cho nó không “đói” nhanh như vậy, như vậy nó sẽ không biết ta làm những chuẩn bị này, cho nên ta nhất định phải giết chết tất cả nhân tài trước khi chu kỳ mới mở ra, mặc kệ các ngươi mắng ta cũng được, hận ta cũng được.
Giờ này khắc này, Lâm Dạ đã không biết nên nói cái gì cho phải.
Thậm chí còn không phân biệt được hắn rốt cuộc là thiện hay ác.
Lúc trước khi xem phim tiểu thuyết thường có thể nghe được xưng hô “Ý chí Trái Đất”, không ngờ lại lúc này Trái Đất thật đúng là có ý thức bản thân, hơn nữa còn có ý thức hủy diệt tất cả.
Nhưng muốn hắn ngoan ngoãn chờ chết như vậy, hắn tuyệt đối không làm được.
Ngay lập tức.
Hắn đã điều khiển người máy động lên, chậm rãi tới gần Thẩm Hạc.
- Ta khuyên ngươi nên không ra tay thì tốt hơn.
Thẩm Hạc thao tác dụng cụ cuối cùng, cũng không quay đầu lại nói.
- Ngồi chờ chết cũng không phải phong cách của ta.
Lâm Dạ liếm liếm đôi môi khô nứt, “Ầm” một tiếng đã hóa thành một đạo tàn ảnh xông lên!
- Vốn ngươi có thể sống lâu hơn.
Thấy Lâm Dạ phát động tấn công, Thẩm Hạc dừng động tác trên tay rồi xoay người lại, thấp giọng nói một câu.
- Lâu hơn, ý ngươi nói là ngoan ngoãn đợi ngươi đến giết sao?
Trong mắt Lâm Dạ thì tên này đã điên rồi, cho dù không điên tính tình cũng sớm đã trở nên vô cùng vặn vẹo, hắn thật sự sẽ giết chết tất cả mọi người!
Khái niệm đã khác nhau thì có nói nhiều cũng vô ích.
Bỗng nhiên.
Tốc độ của Lâm Dạ tăng nhanh, bộc lộ ra trong một trận động cơ nổ vang, đảo mắt đã kéo gần khoảng cách giữa hai người, một quyền mang theo năng lượng phá vỡ không trung mà đến.
Khí thế mạnh mẽ, thậm chí làm không khí xung quanh cũng trở nên vặn vẹo.
Nhưng mà đối mặt với một kích mạnh mẽ này.
Thẩm Hạc vẻn vẹn chỉ nâng cánh tay máy móc của Sáng Thế Thần lên, nhẹ nhàng quơ một cái đã có một vách tường vô hình xuất hiện trước mặt hắn.
- Oanh!
Tiếng va chạm đinh tai nhức óc nương theo lực phản chấn khủng bố bao trùm toàn thân.
Vẻn vẹn chỉ một kích mà cánh tay người máy của Lâm Dạ đã trực tiếp bị phế bỏ, cả người máy cũng bị hất bay ra ngoài.
- Nếu như ngươi có thể thức tỉnh vào nền văn minh tiếp theo thì hãy cảm ơn ta đi.