Nói xong, bàn tay Thẩm Hạc mở ra, người máy của Lâm Dạ ầm ầm nổ tung.
Vô số sợi tơ năng lượng lao ra, gắt gao quấn chặt hắn ở giữa không trung, mặc cho hắn giãy giụa như thế nào cũng càng lún càng sâu vào những sợi tơ, Lâm Dạ chỉ cảm thấy sức sống trong cơ thể đang nhanh chóng trôi qua.
Thực lực chênh lệch thật sự quá lớn.
Hoàn toàn là hai thái cực khác nhau.
Đến lúc này, Lâm Dạ mới khắc sâu cảm nhận được sự khủng bố của Thẩm Hạc, cả Liên Bang căn bản không thể nào có người có thể chiến thắng được hắn.
Mà sau khi rút ra tin tức gen trên người hắn, vẻ mặt Thẩm Hạc rốt cục trở nên bừng tỉnh.
- Thì ra là như thế, ngươi và ta là cùng loại người.
- Đáng tiếc, ngươi thức tỉnh quá muộn, bằng không có lẽ có thể thành công ngăn cản ta.
Thế giới này vô cùng tàn khốc, cũng vô cùng thực tế, chỉ dựa vào thiên phú hơn người thì tuyệt đối không chiến thắng được mấy chục năm chuẩn bị của hắn.
Càng không cần phải nói bùng nổ tiềm năng vượt qua tất cả, đó là kết thúc hoàn hảo sẽ chỉ xuất hiện trong câu chuyện cổ tích.
Ánh mắt Thẩm Hạc ngưng tụ, sợi tơ năng lượng dưới sự khống chế của hắn hóa thành một thanh đao nhọn không chút do dự đâm thẳng vào ngực Lâm Dạ.
- Dừng tay!
Đột nhiên, một tiếng quát giận dữ vang lên.
Thẩm Hạc dừng động tác nhìn về phía cửa vào, một chiếc Ám Dạ Yêu Cơ đã đứng ở nơi đó không biết từ lúc nào, thân người máy tàn tạ không chịu nổi.
Người này không phải ai khác, chính là Thẩm Ngưng Ngọc vừa chạy tới.
- Con đến đây làm gì?
Giọng điệu của Thẩm Hạc rất bình thản, cũng không xuất hiện chút cảm xúc dao động nào, cho dù là đối mặt với con gái của mình.
Điều này vốn làm cho trong lòng của mọi người Liên Bang vừa dấy lên hy vọng lại nhất thời lạnh đi một nửa.
Thẩm Ngưng Ngọc cắn chặt môi dưới, bước từng bước đi vào bên trong, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Hạc.
- Con không muốn hỏi tại sao cha làm điều đó, nhưng ít nhất bây giờ không thể giết hắn!
Cô cũng không khóc hay nháo ba gân cổ lên lớn tiếng chất vấn Thẩm Hạc như trong tưởng tượng.
Ngược lại yên lặng đi tới giữa hai người, chặn ở trước mặt Lâm Dạ, trong ánh mắt tràn đầy sự kiên định và quả quyết.
Thẩm Hạc đứng thẳng tại chỗ, im lặng nhìn cô hồi lâu, lại nhìn thoáng qua Lâm Dạ giữa không trung, cuối cùng bàn tay buông lỏng thu hồi sợi tơ năng lượng.
- Đừng tưởng rằng con là con gái ta là có thể sống sót, hãy quý trọng thời gian cuối cùng này cho tốt đi.
Nói xong hắn xoay người lại, tiếp tục thao tác trên thiết bị, ngay cả một câu nói nhảm dư thừa cũng không có.
Hình như Thẩm Ngưng Ngọc đã sớm quen với việc này, cô nở nụ cười thê lương, sau đó mở buồng lái đi xuống mặt đất đỡ Lâm Dạ dậy.
- Thế nào rồi? Ngươi không sao chứ?
Cô vừa nói vừa lấy thuốc tiến hành cầm máu cho hắn.
- Vẫn chưa chết được. Khụ khụ khụ…
Lâm Dạ ho khan kịch liệt vài tiếng, từ trong hoảng hốt tỉnh táo lại, cuối cùng thấy rõ Thẩm Ngưng Ngọc gần trong gang tấc:
- Cô không nên đến đây.
Cùng là cha con cũng bị lạnh nhạt từ nhỏ.
Nhưng Thẩm Hạc so với lão Bạch lại không có bất kỳ cảm xúc nào đáng nói, càng lãnh huyết vô tình hơn.
Không biết chân tướng ngược lại sẽ tốt hơn với Thẩm Ngưng Ngọc, hoàn toàn không cần phải tới nơi này rồi lại nghiền nát hy vọng cuối cùng.
Nhưng cô ấy vẫn đến.
Ngoài mặt bình tĩnh nhưng kì thực trong lòng rất thống khổ.
- Tạm thời ngươi đừng nói chuyện, băng bó vết thương quan trọng hơn.
Thẩm Ngưng Ngọc không nói tiếp đề tài này, thân thể cô run rẩy, vừa băng bó vết thương vừa cúi đầu.
Có thể thấy cô đang cố gắng đè nén.
Lâm Dạ há miệng, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra một câu an ủi.
Cũng may huyết khí không có xâm nhập vào phiến không gian này, bằng không thân thể bọn họ chỉ có thể nhanh chóng suy thoái mà thôi.
- Xin lỗi, cuối cùng ta cũng không giúp được gì.
Thẩm Ngưng Ngọc trầm mặc một lát, sau đó thấp giọng nói.
Lâm Dạ sững sờ nhìn cô, mỉm cười:
- Không có gì to tát, chết thì chết thôi.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Lâm Dạ cũng đã nhìn thấu.
Nhân sinh ngắn ngủi mấy chục năm, nói dài cũng không dài, hắn sống lại hai đời đã xem như lời rồi, không có gì để oán giận.
- Nhưng mà…
Thẩm Ngưng Ngọc há miệng còn muốn nói cái gì đó.
Nhưng vào lúc này khối máy móc bên cạnh đột nhiên “ầm ầm” một tiếng, bắt đầu tăng tốc chuyển động.
Hai người, còn có tất cả công dân Liên Bang nghe tiếng nhìn theo, phát hiện khối lập phương khổng lồ kia lại đang tan rã, từ một khối lập phương khép kín đã tháo rời thành từng bộ phận tinh vi, chậm rãi xoay tròn xung quanh đoàn ánh sáng trung tâm.
- Đó chính là bản thể chân chính của trí não Liên Bang sao?
Tất cả mọi người đột nhiên mở to mắt.
Lâm Dạ thì ngẩng đầu về hướng đoàn ánh sáng, trước mắt rõ ràng là một đoàn mô tế bào thần kinh giống như chòm sao nối liền thành từng sợi tơ năng lượng, lượng lớn dòng thông tin hình thành điểm sáng lưu động ở trên đó, giống như cấu trúc thần kinh não phóng đại vô số lần.
Chính thứ này đã giúp cho toàn bộ khu D hoạt động.
Khả năng tính toán khổng lồ như vậy lại chỉ là một bộ phận nhỏ khiêm tốn nhất trên người quái vật kia mà thôi.
Khoảnh khắc này.
Hình như Lâm Dạ có chút hiểu ra sau khi Thẩm Hạc biết được sự tồn tại của quái vật kia đã tuyệt vọng và cực đoan cỡ nào.
Giống như vi khuẩn trên bề mặt cơ thể con người muốn giết chết con người, hoàn toàn là chuyện không thể nào.
Đây căn bản không phải là sự tồn tại mà bọn họ có thể đối phó được!
- Chuẩn bị nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đi tới bước này.
Thẩm Hạc nhìn trí não trước mắt, giống như đang thưởng thức bảo vật lộng lẫy nhất thế gian, trên mặt không gợn sóng cũng đã lần đầu tiên xuất hiện vẻ mặt kích động.
Chỉ cần đạt được lực lượng trí não thì hắn có thể bước vào một cấp độ hoàn toàn mới, lại dựa vào lực lượng của nền văn minh tiếp theo, triệt để thoát ra khỏi cái lồng giam giam đã vây khốn bọn họ bao năm tháng dài đằng đẵng!
- Những người đang ở đây xem cho kĩ đi, sắp bắt đầu một kỷ nguyên mới rồi!
Hắn cười to một tiếng thật to, sau đó điều khiển Sáng Thế Thần chậm rãi bay lên không trung đi tới trước mặt quang đoàn, sợi tơ năng lượng quanh người hắn giống như cánh tay chậm rãi vươn ra đưa vào trong tế bào thần kinh trí não.