Máy Móc Toàn Cầu Tiến Hóa (Dịch Full)

Chương 297 - Chương 298 - Ba Quy Tắc Lớn (2)

Chương 298 - Ba Quy Tắc Lớn (2)
Chương 298 - Ba Quy Tắc Lớn (2)

- Nói như vậy thì những người còn lại đều là những người có gen xảy ra dị biến?

Ánh mắt Lâm Dạ khẽ động, ngược lại không có chút thương hại nào đối với sống chết của mấy người ở khu thượng tầng.

Chẳng lẽ nói.

Đây là đường lui mà Thẩm Hạc để lại cho bọn họ?

Xem ra phải tìm cơ hội nghiên cứu thay đổi một chút gen trong cơ thể mình mới được.

Với sự chuẩn bị mấy chục năm của Thẩm Hạc, cộng thêm thân phận người sống lại của hắn thì không thể không suy nghĩ qua tình huống thất bại.

Nếu thật sự là đường lui hắn lưu lại thì nói không chừng sẽ là cơ hội cho bọn họ trốn thoát.

- Khụ khụ.

Đang nghĩ ngợi, bên cạnh đột nhiên truyền đến hai tiếng ho khan của dì Mai, giống như đang nhắc nhở cái gì đó.

Lâm Dạ sửng sốt một chút, sau đó lập tức bừng tỉnh, phát hiện vẻ mặt của Thẩm Ngưng Ngọc quả nhiên có chút không tự nhiên.

Phải.

Cha Thẩm Ngưng Ngọc vừa mới chết, mẹ cô cũng ở trong bệnh viện ở khu thượng tầng chưa rõ sống chết, nói chuyện này ở trước mặt cô giống như không tốt lắm.

- Được rồi, Lâm Dạ vừa tỉnh thân thể còn khá yếu, có chuyện khác chờ hắn khôi phục rồi nói sau.

Dì Mai nói xong thì chậm rãi đứng dậy, đồng thời kéo tay Lão Đa đi.

- Làm...

Chữ “gì” của Lão Đa còn chưa kịp ra khỏi miệng đã nhìn thấy dì Mai trừng mắt lão, nhất thời cổ lạnh lẽo vội vàng cười cười đứng dậy.

- Đúng đúng đúng, Lâm Dạ ngươi nghỉ ngơi cho tốt trước, chúng ta đi ra ngoài trước.

Lão còn chưa nói dứt lời đã bị dì Mai kéo ra ngoài.

Trong gian phòng tối tăm nhỏ hẹp chỉ còn lại Lâm Dạ và Thẩm Ngưng Ngọc.

Trầm mặc một lát, Thẩm Ngưng Ngọc lập tức đưa chén tới:

- Trước tiên ăn chút cháo đi.

Lâm Dạ gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Trong khoảng thời gian này vất vả cho cô rồi.

Nhìn bộ dạng tiều tụy của cô, Lâm Dạ biết cô chịu không ít khổ sở, chỉ sợ cũng có một phần nguyên nhân phải chăm sóc bản thân mình.

- Không sao, chủ yếu vẫn là dì Mai hỗ trợ nhiều nhất, một mình ta cũng không làm được.

Thẩm Ngưng Ngọc miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhưng nụ cười này nhìn thế nào cũng rất khó coi.

Dù sao vừa mới trải qua nhiều chuyện như vậy, không sụp đổ đã là tốt lắm rồi.

Nhận lấy chén uống một ngụm bên trong giống như cháo cũng không phải cháo, hắn hơi kinh ngạc.

- Đây là chút lương khô cuối cùng chúng ta tiết kiệm được, ngươi cũng đừng ghét bỏ.

Nhìn ra nghi hoặc của hắn, Thẩm Ngưng Ngọc lên tiếng giải thích.

- Chỉ còn lại những thứ này sao?

Lâm Dạ ngẩng đầu lên.

- Ừm, hiện tại khắp nơi trong thành đều là người máy sinh vật bị khống chế, với thực lực của chúng ta thì không có cách nào xâm nhập vào trong đó tìm kiếm thức ăn.

Nếu như chỉ là máy móc thông minh bình thường, chỉ cần số lượng không nhiều lắm, thực lực của bọn họ hoàn toàn có thể đối phó được.

Nhưng người máy sinh vật lại không giống.

Không chỉ có hình thể khổng lồ, hơn nữa cường độ có thể so với sinh vật biến dị, với thân thể phổ biến của bọn họ thức tỉnh không tới 50% căn bản không thể chống lại.

- Người máy sinh vật cũng bị khống chế sao? Đây đúng là một vấn đề khó khăn.

Lâm Dạ cúi đầu trầm tư.

Liên Bang đã từ thời kỳ văn minh bước vào thời đại hỗn loạn, thậm chí nói đang từng bước đi tới hủy diệt cũng không quá đáng.

Trong trật tự sụp đổ này, điều đầu tiên cần giải quyết là vấn đề thực phẩm.

Nếu không không có sức lực bọn họ lấy cái gì phản công cướp lại căn cứ?

Về phần buông tha chờ chết, vậy thì càng không thể nào, hắn cũng không phải là loại người ngoan ngoãn chờ chết.

Xem ra chỉ có thể vừa giải quyết vấn đề thức ăn vừa nghĩ biện pháp liên hệ với các khu thành phố khác, chỉ có tập kết lại thì bọn họ mới có hy vọng thoát khỏi nơi này.

Đây là một trận chiến.

Chiến dịch chạy đua với thời gian.

Họ không còn nhiều thời gian, nhưng ít nhất cũng có hy vọng!

Ngắn ngủi nửa ngày.

Lâm Dạ cũng đã khôi phục tỉnh táo được bảy tám phần.

Hắn có thể rõ ràng cảm thấy, thân thể của hắn trải qua lần cải tạo gen này giống như trở nên không giống trước đó.

Nhất là cường độ đã đạt tới một trình độ khiến hắn kinh hãi, lại có thể vượt xa trình độ thức tỉnh 80% của hắn.

Chẳng lẽ nói.

Thẩm Hạc truyền năng lượng cho hắn dã làm hắn phá tan xiềng xích gen, tăng lên tới trình độ 100% giá trị đầy đủ?

Cũng không biết sau khi hoàn toàn thức tỉnh sẽ có biến hóa gì mới, hắn phải nhanh chóng nghiên cứu ra mới được, có lẽ có thể phát hiện dụng ý chân chính của Thẩm Hạc cũng nói không chừng.

- Bây giờ chúng ta đang còn có biện pháp nào khác có thể đo ra độ thức tỉnh gen không?

Lâm Dạ đặt chén cháo xuống, nhìn về phía Thẩm Ngưng Ngọc ở bên cạnh.

- Có thì có, nhưng có chút phiền toái, phải tìm những nhà nghiên cứu sinh vật trong căn cứ mới được.

- Trong căn cứ à?

- Ừm.

Thẩm Ngưng Ngọc gật đầu:

- Sau khi người máy bạo động đã có rất nhiều người từ trong thành phố chạy ra, trong đó có không ít nhân viên nghiên cứu khoa học thành lập căn cứ ở bên ngoài.

- Thì ra là như thế.

Lâm Dạ bừng tỉnh đại ngộ, xem ra hắn bây giờ chính là ở trong căn cứ được thành lập tạm thời.

Vậy mà còn biết cứu nhân viên nghiên cứu khoa học trước, những người sống sót kia còn không tính là quá ngu xuẩn, bởi vì chỉ có bảo vệ được những nhân tài cao cấp này thì bọn họ mới có cơ hội trở mình.

Bằng không dựa vào bọn họ chỉ biết đánh nhau thì còn lâu mới chống lại được loại quái vật trình độ này.

Sự trỗi dậy của nền văn minh không phải là một vấn đề của con người, mà là kết quả từ những nỗ lực của hàng ngàn người khác nhau.

Lâm Dạ chưa bao giờ tin vào những lời quỷ quái như một người cứu cả thế giới.

Nhưng nếu bên cạnh hắn có đối tác cùng chung mục tiêu thì kết quả sẽ khác.

Muốn cứu nền văn minh đang trên bờ vực sụp đổ này phải phát động lực lượng của tất cả người sống sót mới được!

Mà cái này.

Chính là điều hắn cần làm nhất bây giờ.

- Ta muốn ra bên ngoài xem một chút.

Lâm Dạ từ trên giường đứng dậy, hoạt động gân cốt cứng ngắc cả người, truyền đến một trận tiếng rôm rốp.

- Ta đi với ngươi.

Bình Luận (0)
Comment