Nhìn Lâm Dạ khôi phục sinh khí dồi dào, Thẩm Ngưng Ngọc rốt cục lộ ra một tia ý cười, chậm rãi đứng dậy.
Sau đó hai người mở cửa phòng đi ra bên ngoài, trước mắt rộng mở sáng sủa, bên tai cũng dần dần trở nên ồn ào.
Cho đến lúc này.
Lâm Dạ mới biết mình đang ở trong một nhà xưởng bỏ hoang bên ngoài thành, xung quanh là hàng rào sắt cao cao và có người cầm súng tuần tra trên đó.
Rất nhiều bóng người qua lại trên bãi đất trống đầy đất cát, khí thế vội vã.
Có người ngồi xổm cúi đầu không nói một lời ở các nơi.
Bọn họ đều có một đặc điểm chung, trong mắt không nhìn thấy bất kỳ hy vọng nào, không khí trầm lặng quả thực giống như một trại tị nạn.
Không.
Họ là người tị nạn.
Hơn nữa quỷ dị chính là, trên người của những người này gần như đều xuất hiện biến dị ở mức độ khác nhau, sinh ra đặc điểm của sinh vật biến dị.
Rõ ràng.
Trong khoảng thời gian hắn hôn mê, dưới ảnh hưởng của luồng huyết khí kia mọi người đều lần lượt thức tỉnh đến hơn 50%.
Mặc dù hiện tại huyết khí đã tiêu tán, nhưng thay đổi này không thể nghi ngờ là đả kích đối với bọn họ, thậm chí đã làm họ mất đi hy vọng sống.
Không có hy vọng thì còn trong mong vào tương lai làm gì?
- Những nhân viên nghiên cứu khoa học kia hiện tại đang cố gắng nghiên cứu biện pháp giải trừ dị biến gen, đi theo ta đi, ta dẫn ngươi đi xem.
Nhìn thấy những người bên ngoài, Thẩm Ngưng Ngọc cũng có chút không tự nhiên che cánh tay phải của mình, yên lặng đi ở phía trước.
Lâm Dạ đáp một tiếng rồi đi theo cô xuyên qua bãi đất trống phân bố những người còn sống, tiến vào trong một nhà xưởng khổng lồ được cải tạo ở trung tâm.
- Hôm nay sao Thẩm đại tiểu thư lại rảnh tới đây, lại chuẩn bị đi ra ngoài tìm kiếm vật tư sao?
Mới bước vào cửa đã có một lão giả cầm mấy bình thuốc thử vội vàng đi ngang qua đã nhận ra Thẩm Ngưng Ngọc, lập tức dừng bước chào hỏi.
Nhìn ra được, Thẩm Ngưng Ngọc ở đây vẫn là rất có danh tiếng.
Hơn nữa hình như còn có thể thường xuyên cùng đội ngũ ra ngoài tìm kiếm vật tư, còn phải lấy vật tư đến chăm sóc người bệnh như mình, Lâm Dạ hắn có tài đức gì.
- Bây giờ ta đã không còn là đại tiểu thư gì nữa, Vương viện trưởng ngươi gọi ta là Tiểu Thẩm là được rồi.
Thẩm Ngưng Ngọc mỉm cười, sau đó quay đầu giới thiệu:
- Vị này là viện trưởng viện nghiên cứu di truyền khu D80, là người lúc trước chúng ta khi ra ngoài tìm kiếm vật tư cứu được, hiện tại cũng là một trong những người phụ trách chủ yếu của dự án nghiên cứu gen.
Viện trưởng viện nghiên cứu?
Lâm Dạ kinh ngạc nhìn về phía lão giả, nếu như là bình thường thì nhân vật cỡ này không phải muốn gặp là có thể gặp.
Nhưng bây giờ lại ở nơi nhỏ cũ nát này nghiên cứu thí nghiệm, thật đúng là làm cho người ta thổn thức.
- Vị này là…
Vương viện trưởng rốt cục nhìn về phía Lâm Dạ ở bên cạnh.
Nhưng lão lập tức mở to hai mắt:
- Có phải, ngươi là người thanh niên lúc trước lao đến căn cứ đối đầu với Thẩm tư lệnh không?
Lúc ấy chuyện xảy ra trên căn cứ Tinh Vòng Liên Bang đã được phát sóng trực tiếp toàn cầu, cho nên lão đương nhiên ấn tượng sâu sắc với Lâm Dạ, cũng vô cùng kính nể hành động mạnh mẽ một mình xông lên căn cứ của Lâm Dạ.
Mà lời nói của lão cũng đã làm thu hút sự chú ý của tất cả các nghiên cứu viên trong nhà xưởng, ánh mắt đều tập trung vào Lâm Dạ, vẻ mặt mỗi người khác nhau.
Lâm Dạ cũng không ngờ mình lại nổi tiếng như vậy, nhất thời lúng túng nói:
- Đúng là ta, ta nghe nói các người có thể kiểm tra độ thức tỉnh gen, không biết có thể giúp ta xem thử hay không?
- Đương nhiên không thành vấn đề, đi theo ta đi.
Hai người đi theo Vương viện trưởng một đường xuyên qua nhà xưởng đến một gian phòng nghiên cứu dùng sắt mới đắp lại, liếc mắt một cái đã lập tức nhìn thấy bên trong đặt máy kiểm tra gen, chính là dụng cụ lúc trước Lâm Dạ đã kiểm tra cường độ gen ở trong viện nghiên cứu di truyền.
Cướp được dụng cụ lớn như vậy từ trong tay những người máy bạo động kia, chỉ sợ hao phí không ít khí lực, lại không biết hy sinh bao nhiêu người.
Lâm Dạ nhìn thiết bị còn lưu lại một chút vết máu này, lại nhìn thoáng qua thân ảnh bên ngoài rõ ràng bước chân phù phiếm nhưng vẫn còn bận rộn, rốt cục quay đầu nhìn về phía Vương viện trưởng:
- Vương viện trưởng, nghe nói các người đang nghiên cứu phương pháp giải trừ dị biến gen đúng không?
- Đúng vậy, chẳng qua trước mắt tiến triển chậm chạp, lại thiếu dụng cụ chuyên nghiệp, chỉ sợ…
- Nếu như ta nói, ta có thể cung cấp gen nguyên thủy sẽ không bị dị biến ảnh hưởng, các ngườicó nắm chắc có thể nghiên cứu được không?
- Ngươi chắc chắn chứ?
Trong lòng Vương viện trưởng cả kinh, ngay cả Thẩm Ngưng Ngọc cũng không khỏi nhìn qua.
Lâm Dạ không nói gì, mà đi thẳng vào trong thiết bị.
Sau 5 giây, quét xong, một kết quả kiểm tra từ từ được in ra.
Hắn cầm lấy nhìn một cái, lộ ra vẻ mặt quả nhiên như thế, sau đó cầm tờ giấy đưa ra.
- Ngươi xem thử là biết.
Vương viện trưởng vội vàng cầm tờ giấy kết quả, Thẩm Ngưng Ngọc cũng tiến lên theo.
Khi họ nhìn thấy hàng thông tin trên cùng, hơi thở đột nhiên không thông.
【Công dân】: Lâm Dạ
【Giới tính】: Nam
【Thức tỉnh gen】: 100%
【Kháng thuốc】: Không
【Các cân nhắc khác】: Gen hoàn toàn thức tỉnh, cơ sở thông tin di truyền không có trường hợp liên quan, không thể có thêm thông tin.
100%!
Hai người khó có thể tin nhìn thông tin trên báo cáo kiểm tra, thiếu chút nữa cho rằng mình nhìn lầm.
Sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Dạ, trong lòng càng khiếp sợ đến mức không biết làm gì.
Gen hoàn toàn thức tỉnh, nhưng lại không trở thành quái vật.
Làm sao có thể như vậy?
Phải biết rằng trên cơ thể của những người bên ngoài vừa tới 50% đã bắt đầu xuất hiện các loại dị biến không giống nhau, chứ đừng nói là thức tỉnh đầy đủ 100%.
Không.
Hẳn là nói lấy tình huống hiện tại của bọn họ căn bản không thể nào có người có thể thức tỉnh đến 100% mới đúng, thậm chí ngay cả hơn 60% cũng đã quý hiếm.