- Mấy người Lão Đa đâu?
Lâm Dạ đi vào phòng khách đã được tân trang lại ngồi xuống, nhìn xung quanh.
- Bọn họ à, hình như bị kéo đi làm giám đốc xưởng sửa chữa gì đó, đang mở đại hội động viên, rất náo nhiệt.
- Giám đốc xưởng sửa chữa?
Lâm Dạ đang uống ngụm nước thiếu chút nữa phun ra.
- Đúng vậy, từ sau khi những người đó biết ngươi tiếp quản đội mạo hiểm, Lão Đa và dì Mai thật sự là bận điên rồi, cả ngày đều bị một đám người vây quanh.
Thẩm Ngưng Ngọc cười khanh khách bưng hai chén cháo thịt đặt lên bàn, sau đó lau tay ngồi đối diện Lâm Dạ, cảm giác cô trở nên ôn nhu hơn rất nhiều.
- Ăn đi, hôm nay ở bên ngoài mệt mỏi cả ngày, đây là ta dùng vật tư nhận được nấu, xem có hợp khẩu vị hay không.
- Nhanh như vậy đã phân loại xong vật tư à?
Lâm Dạ kinh ngạc nói.
- Ừm, ta vừa mới đi qua thì mấy người Triệu Mãnh đã nhét cho ta, còn liên tục gọi ta là chị dâu, ngươi cũng không quản lý bọn họ.
Hai má Thẩm Ngưng Ngọc ửng đỏ nói.
- Ha ha, bị đám người cao lớn thô kệch bọn họ gọi là chị dâu quả thật rất kỳ quái.
Vẻ mặt Lâm Dạ cổ quái:
- Nhưng như vậy cũng tốt, ở trong căn cứ cũng không ai dám dùng vẻ mặt với cô, ta cũng có thể yên tâm ra ngoài.
- Nhanh như vậy đã ra ngoài sao?
Thẩm Ngưng Ngọc nhíu mày.
- Đúng vậy, thời gian không còn nhiều, phải đến xung quanh xem thử có người sống sót nào khác hay không, đến lúc đó chuyện phân phối vật tư sẽ giao cho cô.
- Được rồi, vậy ngươi phải cẩn thận một chút.
Thẩm Ngưng Ngọc không nói thêm gì, ngược lại cô chỉ biết đứng ở phía sau yên lặng ủng hộ Lâm Dạ, làm một người vợ tốt đủ tư cách.
Đây cũng là điều duy nhất cô có thể làm cho Lâm Dạ.
Ăn no uống đủ, hai người cũng trở về phòng nghỉ ngơi, không đợi mấy người Lão Đa.
Cửa phòng đóng chặt, dưới ánh đèn mờ là bóng dáng hai người dây dưa lẫn nhau, giống như ca ngợi sinh mệnh, còn có....tiếng rên rỉ trên giường.
…
Nửa tháng tới.
Lâm Dạ cơ bản mỗi ngày đều ra ngoài với đội mạo hiểm, vừa thu thập vật tư, vừa tìm kiếm tung tích của những người sống sót khác.
Căn cứ vốn không tới hai ngàn người, nhưng dưới sự nỗ lực của bọn họ đã tăng lên đến 10 ngàn người, số lượng trong đội mạo hiểm cũng tăng lên hơn ba ngàn người.
Quả nhiên vẫn là các phi công có được năng lực chiến đấu dễ dàng sống sót nhất.
Và may mắn là…
Khi bọn họ thăm dò xung quanh khu 90 còn cứu về hơn trăm vị nhân viên nghiên cứu từ trung tâm nghiên cứu khoa học, thoáng cái làm cho tiến độ nghiên cứu của bọn họ tăng lên rất nhiều.
Đúng vậy.
Lúc này trong nhà xưởng nghiên cứu, Lâm Dạ và một đám người đang khẩn trương vây quanh phòng nghiên cứu, nhìn bên trong đang tiến hành luyện chế thuốc giai đoạn cuối cùng.
- Đại ca, ngươi nói lần này có thể thành công không?
Triệu Mãnh ở bên cạnh không nhịn được hỏi.
Lúc này thân thể dị biến trên mặt hắn đã được Lâm Dạ chữa khỏi.
Nhưng nghe nói thuốc gen mới có thể làm cho bọn họ không sợ biến dị ăn mòn nữa, còn có thể tiếp tục thức tỉnh thì lập tức ngồi không yên vội vàng chạy tới.
Bên cạnh còn có không ít đội trưởng tiểu đội gần đây được thăng chức, tất cả đều khẩn trương vây quanh hai người.
- Chờ là được.
Lâm Dạ cũng không quay đầu lại nói.
Triệu Mãnh nghe vậy nhất thời ngậm miệng lại không dám nói nhiều, nhưng hai con mắt vẫn trừng to gắt gao nhìn chằm chằm những bóng người đang bận rộn bên trong phòng hộ thủy tinh.
Cuối cùng.
Lại trải qua nửa giờ chờ đợi, một giọt thuốc gen nguyên chất từ trong tay Vương viện trưởng nhỏ xuống, dung hợp thành một thể với huyết thanh màu đỏ trong ống nghiệm.
Bên trong phòng thí nghiệm đầu tiên là yên tĩnh, tiếp theo đột nhiên bộc phát một mảng lớn hoan hô.
- Thành công!
- Chúng ta đã thành công!
- Thuốc gen mới
Cho dù có thiết bị cách âm ngăn cản nhưng âm thanh của bọn họ vẫn truyền ra bên ngoài rất rõ ràng, làm cho mọi người đang chờ đợi chấn động, mặt lộ ra vẻ mừng như điên.
- Tốt!
Lâm Dạ một quyền nện lên tấm thép bên cạnh, “Phanh” một tiếng trực tiếp lõm xuống một quyền ấn.
Lực đạo khủng bố kia làm đám người Triệu Mãnh bên cạnh hoảng sợ, chấn động nhìn khối thép dày hai mươi cm kia.
Thực lực của lão đại.
Có vẻ như đã mạnh mẽ hơn rồi!
Không đợi bọn họ suy nghĩ nhiều, cửa phòng nghiên cứu đã mở ra, Vương viện trưởng mặt hồng hào cầm một ống thuốc vội vàng đi ra.
- Thành công! Có thể cải tạo gen và đồng thời tăng tốc độ thức tỉnh, chúng ta đã nghiên cứu ra thuốc!
Lúc này tóc lão rối bời, bên cạnh ánh mắt còn có hai quầng thâm, thoạt nhìn giống như là hai ba ngày không ngủ.
Lúc ra khỏi cửa dưới chân lão đảo thiếu chút nữa cũng không thể đứng vững.
May mắn Lâm Dạ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy lão, mới không trực tiếp té ngã.
- Vất vả rồi, các người đã đóng góp to lớn vì nền văn minh nhân loại!
Lâm Dạ hít sâu một hơi, trịnh trọng nói.
Sau đó hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua đội ngũ bên cạnh, một thanh niên cường tráng toàn thân đầy lân phiến từ trong hàng ngũ đi ra.
- Đến đây, ta sẽ là người đầu tiên tiêm thuốc.
- Được, vào bên trong trước.
Vương viện trưởng không nói thêm gì, phân phó một tiếng, nghiên cứu viên lập tức đưa thanh niên tiến vào bên trong nằm xuống, bắt đầu tiêm thuốc cho hắn.
Trong nháy mắt khi thuốc vào cơ thể, mọi người chờ ở bên ngoài rõ ràng cảm thấy thân thể thanh niên bắt đầu run rẩy kịch liệt, làn da trên dưới toàn thân dần dần trở nên đỏ bừng.
Sau đó hai mắt mở to, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Loại tình huống này lúc trước Lâm Dạ khi cải tạo gen cũng từng xuất hiện, cho nên cũng không lo lắng.
Quả nhiên.
Không lâu sau vảy trên người thanh niên bắt đầu tiêu tán bằng tốc độ mắt thường thấy được, đúng là biến trở lại làn da nhân loại.
Vào lúc này không ai muốn rời khỏi khi chứng kiến phép lạ.
Tất cả mọi người cứ như vậy đợi từ sáng đến trưa rồi đến buổi chiều.
Rốt cục khi màn đêm sắp buông xuống, thân thể thanh niên kia đã hoàn toàn khôi phục, từ trong hôn mê chậm rãi tỉnh lại.
- Tỉnh rồi! Hắn tỉnh rồi!
Trong lòng mọi người chấn động, lập tức vây quanh.
Sau đó đã lập tức nhìn thấy thanh niên đứng dậy, vẻ mặt vui vẻ nhìn thân thể của mình, hắn hoàn toàn không ngờ lại dị biến gen tra tấn lâu như vậy lại có thể có thể triệt để loại bỏ.