Dọc theo đường đi lại trải qua mấy trận chiến đấu lớn nhỏ, rốt cục thuận lợi về đến căn cứ, liếc mắt một cái đã lập tức nhìn thấy đám người đã chờ ở nơi đó.
- Trở về, bọn họ đã trở về rồi!
- Rất nhiều vật tư! Lại còn lái nhiều xe bọc thép như vậy trở về.
- Mau, mau đi thông báo cho những người khác tới đây chuyển đồ!
Lần này ra ngoài thu hoạch không thể nói là không lớn.
Nhất là những chiếc xe vật tư bọc thép kia càng dẫn tới tất cả người sống sót vây xem, giống như là tụ tập ở cổng nghênh đón anh hùng trở về.
Các chiến sĩ trên hàng rào phòng hộ thấy thế vội vàng mở cửa ra.
Sau đó đoàn xe vật tư dưới ánh mắt chăm chú của mọi người chạy vào trong căn cứ, tiếng động cơ ầm ầm vang vọng bên tai cũng làm cho bọn họ phấn chấn hẳn lên.
- Ngồi ở phía trước chính là đội trưởng mới của đội mạo hiểm sao?
- Hẳn là, ngươi không thấy Triệu Mãnh đội trưởng cũng chỉ có thể ngồi ở bên cạnh hắn sao?
- Ta nghe nói hình như là đại nhân vật của Liên Bang, gần đây những viện nghiên cứu kia đều bị hắn chỉnh đốn lại.
Hiện giờ trật tự Liên Bang sụp đổ, dân chúng sớm đã không thể so sánh với lúc trước.
Trong căn cứ này địa vị cao nhất không phải là nhân viên nghiên cứu khoa học, càng không phải là thượng tầng Liên Bang, mà là đội mạo hiểm có thể mang đến vật tư sinh tồn cho bọn họ.
Bởi vì không có vật tư mà đội mạo hiểm mang về thì sự sống như bây giờ của bọn họ sẽ không có, cho nên Triệu Mãnh với tư cách là đội trưởng đội mạo hiểm đương nhiên nhiên là tồn tại được vô số người ủng hộ.
Ngay cả nhân vật như vậy cũng đứng về hướng vị “đội trưởng mới” này, xem ra căn cứ này muốn đổi chủ rồi.
Nhưng mà bọn họ cũng không phản cảm, bởi vì chỉ dựa vào xe vật tư trước mắt này đang vận chuyển về này cũng đủ để cho bọn họ ủng hộ vô điều kiện rồi.
- Thế nào? Ta có thể gửi tin nhắn cho những người ở các khu vực khác bằng thứ này không?
Bên trong xưởng máy móc, Lâm Dạ cùng với một nhóm nhà nghiên cứu vây quanh máy điện báo video.
- Có thể là được, nhưng muốn truyền bá khoảng cách xa như vậy mà không bị biến dạng thì nhất định phải có đủ năng lượng chống đỡ mới được, điện năng bình thường có lẽ sẽ không đủ.
Một vị lão giả trong đó trầm ngâm nói.
Lúc này đứng ở nơi đây, cơ bản đều là nhân vật cấp một trở lên, thậm chí là cấp viện trưởng viện nghiên cứu, học thức về các phương diện khoa học kỹ thuật tuyệt đối là đứng đầu.
Nếu tất cả họ đều nói như vậy thì chắc chắn là không sai.
Vốn Lâm Dạ muốn thông qua cỗ máy này liên lạc với những người sống sót khác, đến lúc đó kêu gọi phản công tập thể, nhưng hiện tại xem ra thật đúng là khó khăn chồng chất.
- Năng lượng hạt bên kia thì sao?
Lâm Dạ nhìn về phía một viện trưởng khác:
- Ta đã mang thiết bị va chạm trở về, khoảng bao lâu sẽ nghiên cứu ra năng lượng thích hợp?
- Cái này.
Lão viện trưởng sờ sờ râu ria, bộ dáng nhíu mày:
- Lấy kỹ thuật chúng ta nắm giữ thì làm ra không khó, nhưng hiện tại thiếu thông số va chạm cụ thể nên cần phải tính toán lại mới được, nếu không một khi sai lầm uy lực của nó có thể so với phân hạch hạt nhân.
Nói tóm lại.
Không thể vội vàng.
Trong đó, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là bởi vì không đủ nhân thủ, chỉ dựa vào sức của một ít dụng cụ và mấy chục nhà nghiên cứu bọn họ, muốn tính toán thông số khổng lồ như vậy cũng không dễ dàng.
Hiện tại, bọn họ gần như có thể nói là tranh đoạt từng giây từng phút.
Đợi đến khi thành công tính ra số liệu thì có lẽ quái vật tinh cầu kia đều đã tỉnh lại, vậy còn dùng cái rắm.
- Như vậy.
Lâm Dạ trầm ngâm một chút, nói:
- Trong khoảng thời gian này ta sẽ dẫn bọn người Triệu Mãnh đến các khu thành khác xung quanh, xem còn có người sống sót nào khác ở khu vực này hay không, Vương viện trưởng, bên phía các người nghiên cứu thuốc gen nguyên thủy nhanh lên một chút, có cần gì thì trực tiếp nói với ta.
Sau khi gen hoàn toàn thức tỉnh, não bộ phát triển đến cực hạn, tính lực lúc này của hắn tuyệt đối có thể nói là khủng bố, ngay cả quỹ tích vận hành của hạt năng lượng tự do xung quanh cũng có thể tính ra bằng mắt thường, gần như có thể so sánh với siêu máy tính.
Hắn không ép buộc các nhà nghiên cứu khoa học có thể thức tỉnh cao như vậy.
Chỉ cần đạt trên 70% thì tính lực tuyệt đối có thể đạt được bước nhảy vọt về chất, đến lúc đó chắc là có thể tăng nhanh tốc độ nghiên cứu.
Vì vậy chìa khóa cho tất cả mọi thứ.
Vẫn là thuốc gen nguyên thủy mà Vương viện trưởng đang nghiên cứu.
Thuốc nghiên cứu ra sớm một ngày thì bọn họ có thể triển khai kế hoạch sớm một ngày.
- Tốt, ta trở về sẽ lập tức triệu tập tất cả mọi người, cố gắng nghiên cứu ra trong vòng mười ngày!
Vương viện trưởng trịnh trọng nói.
- Không cần quá ép bản thân mình, mệt mỏi thì nghỉ ngơi, nếu các người ngã xuống thì chúng ta thật sự hết hy vọng.
Lâm Dạ dặn dò một câu.
Một đám nhân viên nghiên cứu khoa học nghe vậy liếc nhau, nở nụ cười.
- Yên tâm đi, đám lão gia hỏa chúng ta đã trải qua những ngày gian khổ nhất của Liên Bang, khi đó điều kiện cũng không tốt hơn bây giờ bao nhiêu, chẳng lẽ còn không chịu được sao?
- Lão phu còn chờ lưu danh sử sách, sẽ không tắt thở nhanh như vậy đâu.
- Ha ha đúng vậy, khi thành lập nền văn minh mới nhất định phải khắc tên của chúng ta!
Trên cơ thể của thế hệ cũ luôn có rất nhiều phẩm chất đặc biệt mà thế hệ này không có.
Nếu như nói một nền văn minh phát triển là một chiếc xe ngựa, vậy những người đứng trước mắt chính là bánh xe điều khiển xe ngựa đi về phía trước.
Không có bọn họ thì cho dù xe ngựa có xa hoa cao lớn hơn nữa cũng không thể vững vàng đi về phía trước được.
Lâm Dạ vô cùng yên tâm giao chuyện này cho bọn họ.
Việc mà hắn phải làm bây giờ chính là xây dựng xe ngựa, tổ hợp lại tất cả linh kiện, không được cẩu thả.
- Trở về rồi à.
Lúc hắn từ xưởng máy móc trở về chỗ ở thì đã là chạng vạng.
Mới vào cửa đã nhìn thấy Thẩm Ngưng Ngọc đang nấu thứ gì đó trong nồi, mùi thơm bay khắp cả phòng.