Đợi chùm ánh sáng tiêu tán, Lâm Dạ rốt cục tìm được cơ hội rút quang kiếm sau lưng hung hăng cắm vào đầu người máy chiến tranh, trong một mảnh ánh lửa văng khắp nơi, cắt đứt đường năng lượng trong đó, sau đó quay đầu hô to.
- Có thể rồi!
Uông Minh trong đoàn xe nhận được tín hiệu lập tức khởi động thiết bị quấy nhiễu mang tới, nhanh chóng thao tác trên đó.
- Còn cần hai phút, kiên trì!
Giọng nói của Uông Minh vang lên trong thiết bị liên lạc của hai người.
Lâm Dạ Triệu Mãnh nghe vậy thì ánh mắt ngưng tụ, lập tức đi tới quanh thân người máy chiến tranh, cố hết sức năng cản động tác công kích của nó.
Nhưng nhưng vào lúc này.
Cửa khoang trên người người máy chiến tranh mở ra, từng chiếc máy bay phi hành loại nhỏ bay ra vây quanh bọn họ, một bộ phận bay đến đội ngũ ở xa xa.
- Con mẹ nó! Cái quái gì vậy?
Triệu Mãnh chửi tục một tiếng, vừa chiến vừa lui điên cuồng bắn phá, bắn máy bay kia rơi xuống.
Nhưng nhưng không đợi hắn lui về phía sau bao xa, một cái bàn tay kim loại cực lớn cũng đã từ trên trời giáng xuống, mang theo một luồng bão lốc gào thét về phía hắn.
Ầm ầm!
Năng lượng khủng bố nổ tung trên đỉnh đầu hắn, đem cánh tay người máy chiến tranh đánh ra, chính là công kích do Lâm Dạ phát động ở bên kia.
Làm xong tất cả, Lâm Dạ lập tức phóng lên trời tránh đạn dày đặc từ máy bay bắn ra, ở trên không trung diễn ra một hồi đuổi bắt.
Nhưng có quá nhiều máy bay.
Hơn nữa cánh tay người máy chiến tranh điên cuồng vung lên, làm cho bọn họ đành phải mệt mỏi chạy trốn, tinh thần căng mãi cho đến khi cực điểm.
Phanh!
Cuối cùng.
Triệu Mãnh vô tình bị máy bay đánh trúng, trên người bị nổ tung một cái lỗ lớn, tiếng chuông báo động liên tục vang lên.
- Không sao chứ?
- Không sao.
Hắn quay đầu lại hô to, miễn cưỡng ổn định thân hình tiếp tục tránh né truy kích.
Nhưng thân người máy bị hư hại làm cho tốc độ của hắn giảm đi rất nhiều, chỉ chốc lát sau đã bị máy bay phi hành vây quanh, tên lửa trên người người máy chiến tranh lại trực tiếp tập trung vào hắn.
- Được rồi!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, giọng nói của Uông Minh rốt cục vang lên.
Chỉ thấy ngón tay hắn dùng sức ấn trên thiết bị, một luồng sóng điện vô hình nhanh chóng xâm nhập vào trung tâm điều khiển người máy chiến tranh, làm cho động tác của nó trong nháy mắt dừng lại.
Đứng tại chỗ run rẩy một lát, hồng quang trên người cuối cùng cũng biến thành màu lam, máy bay phóng thích ra cũng nhao nhao điều hướng oanh tạc sinh vật biến dị phía dưới.
Ngay cả bản thân người máy chiến tranh cũng đều vung cánh tay to lên, đánh từng mảnh sinh vật biến dị bay ra ngoài, giống như sói vào bầy dê.
- Hô——
- Cuối cùng cũng giải quyết xong, ta còn tưởng rằng chết chắc rồi chứ.
Triệu Mãnh thở dài một hơi, trong lòng sợ hãi lau mồ hôi trên trán, điều khiển người máy vũ trang bị tổn hại bay về đội ngũ.
Lâm Dạ theo sát phía sau, cũng ầm ầm rơi xuống đội ngũ, đi tới trước mặt Uông Minh.
- Đã khống chế hoàn toàn được chưa?
- Ừm, ta trực tiếp sửa đổi mã điều khiển cắt đứt liên hệ giữa nó và trí não.
Uông Minh cũng lau mồ hôi, hai cánh tay đều run rẩy.
Nhưng giờ phút này hắn lại vô cùng hưng phấn, bởi vì mã khống chế mà bọn họ nghiên cứu trong khoảng thời gian này rốt cục dã thành công.
Nói cách khác, bọn họ hoàn toàn có thể dựa vào cỗ máy bạo động phản nghịch này, xâm nhập vào thang máy vũ trụ, giảm đáng kể nguy cơ lúc bọn họ hành động.
- Làm rất tốt, chờ sau khi trở về xem có thể làm thành vũ khí tín hiệu hay không, nếu như có thể quấy nhiễu hành động của những người máy và máy móc kia là tốt nhất.
- Giao cho ta đi, ta đã có ý nghĩ đại khái rồi.
Uông Minh gật đầu, lại tiếp tục thao tác trên thiết bị.
Hắn còn chưa việc khống chế người máy quen lắm, nhưng hỏa lực của người máy chiến tranh quá khủng bố.
Mới không đến hai mươi phút mà sinh vật biến dị còn lại đã bị giải quyết toàn bộ, ngay cả cấp Quân Vương cũng bị nó trực tiếp đánh nát.
Đợi đến khi xác nhận không có cá lọt lưới, lúc này Lâm Dạ mới mang theo đội mạo hiểm đi tới trước mặt đội ngũ còn sống sót kia.
- Cảm ơn ân cứu mạng của các vị.
Người đàn ông dẫn đầu đứng ra trước cảm kích nói, đồng thời rung động nhìn trang bị tinh xảo trên người bọn họ.
- Còn sót lại mấy người các ngươi thôi sao?
Lâm Dạ mở miệng hỏi.
- Ừm.
Người đàn ông há miệng, có chút nghi hoặc nhìn về phía Triệu Mãnh thân hình cường hãn.
- Nhìn cái gì mà nhìn, không nghe thấy đại ca ta hỏi sao?
Triệu Mãnh hung hăng trừng hắn một cái, một thân khí thế khủng bố làm người đàn ông không nhịn được lui về phía sau nửa bước, đồng thời trong lòng hoảng sợ.
Hắn vốn tưởng rằng Triệu Mãnh khí thế cường hãn như vậy sẽ là lãnh tụ của đội ngũ này.
Lại không ngờ lại là người trẻ tuổi bên cạnh thoạt nhìn có chút quen mắt này.
Dưới chấn động, hắn lập tức trả lời:
- Đúng vậy, vốn số người sống sót của chúng ta bên này cũng không nhiều lắm, vừa rồi lại tổn thất một bộ phận ở trong lúc chiến đấu, nếu không phải các ngươi xuất hiện thì chỉ sợ chúng ta đều phải chết ở đây.
Nói xong, vẻ mặt của hắn lại không khỏi toát ra một tia chua xót.
- Nếu đã như thế thì trở về cùng chúng ta đi, bên phía chúng ta coi như tương đối an toàn.
Suy nghĩ một chút, Lâm Dạ mở miệng nói.
- Thật sao?
Người đàn ông ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
- Đi thôi, lên xe rời khỏi nơi này trước rồi nói sau.
Lâm Dạ không nói nhảm, trực tiếp xoay người đi về phía đoàn xe.
Triệu Mãnh thì dẫn người hỗ trợ đưa người bị thương lên, sắp xếp xe cho bọn họ.
Sau đó trong một trận động cơ nổ vang, đoàn xe thiết giáp mang theo người máy chiến tranh chạy về nơi căn cứ phía trước.
Với vũ khí chiến tranh này, kế hoạch phản công của họ cuối cùng đã được chính thức thực hiện.
Thời gian trôi qua.
Chớp mắt đã đến đêm trước kỳ tháng Giêng.
Trải qua khoảng thời gian phát triển này, mấy người Lâm Dạ rốt cục đã liên lạc với ba khu khác và đạt được sự đồng thuận, tập hợp nhân thủ phát lệnh phản công ở khu vực số nguyên.
Mà khu 80 bên này chính là khu vực bọn họ phụ trách.