Máy Móc Toàn Cầu Tiến Hóa (Dịch Full)

Chương 313 - Chương 314 - Tất Cả Kẻ Ác (1)

Chương 314 - Tất Cả Kẻ Ác (1)
Chương 314 - Tất Cả Kẻ Ác (1)

Một khi thành chiếm căn cứ công công thì lập tức đi qua chi viện các khu vực khác, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất hội tụ đến khu vực nơi ba đại trí não khống chế Liên Bang.

Cũng chính là nói.

Đây sẽ là đêm yên tĩnh cuối cùng của họ.

Cho nên Lâm Dạ trực tiếp hạ lệnh, để cho tất cả mọi người sớm ngừng làm việc trở về nghỉ ngơi dưỡng sức.

Nhưng cho dù như vậy.

Dưới ánh trăng sáng vẫn có rất nhiều người tụ tập ở bãi đất trống uống rượu vui cười, hưởng thụ sự yên tĩnh cuối cùng này.

- Nào! Uống một ly!

- Vì thắng lợi ngày mai, cạn ly!

Bên cạnh lửa trại, những người sống sót không quen biết nhau cầm ly rượu, kề vai sát cánh, thoải mái ăn thức ăn phong phú hôm nay, tiếng cười vui vẻ một mảnh.

Một số người trong mắt mang theo nước mắt, vừa cười vừa khóc, trực tiếp một hơi uống cạn sạch ly rượu, giống như uống vào chính là mồ hôi mình cố gắng trong khoảng thời gian này.

Khoảnh khắc này.

Bọn họ không có thân phận khác nhau, cũng không có chênh lệch địa vị.

Tất cả đều vui vẻ hòa thuận uống rượu ăn thịt, khoác lác nhảy múa với nhau.

Trên container phía sau đám người, Triệu Mãnh cầm bình rượu ngồi yên lặng nhìn chăm chú hình ảnh hài hòa trước mắt này, ánh lửa bập bùng trong mắt.

- Ngày mai sẽ hành động, bọn họ phóng túng như vậy có phải không tốt lắm hay không?

Lúc này, Uông Minh bưng ly rượu từ xa đi tới, tựa lưng vào container nói.

Triệu Mãnh nhìn hắn một cá, lại ngẩng đầu lần nữa:

- Tùy bọn họ đi, đời này chỉ sống được một lần, nếu không hưởng thụ thì còn có ý nghĩa gì.

- Không nhìn ra, ngươi cũng có một mặt tâm tư tinh tế như vậy.

Uông Minh bật cười, ở chung nhiều ngày như vậy, hắn còn tưởng rằng Triệu Mãnh chính là một hán tử lỗ mãng cao lớn thô kệch.

Sau khi nói xong, hắn quay đầu ánh mắt phức tạp nhìn về phía đám người:

- Cũng đúng, nhân sinh ngắn ngủi, nên phóng túng một chút, ta chỉ là không ngờ chúng ta lại thật sự đi tới bước này.

Lúc trước từ trong hôn mê tỉnh lại, trong đầu hắn từng nhiều lần xuất hiện ý niệm coi thường mạng sống.

Nếu không phải Triệu Mãnh trực tiếp đánh ngất hắn mang đi thì chỉ sợ hắn đã tự sinh tự diệt trong khu 70 rồi.

Mãi cho đến khi người đàn ông phía sau xuất hiện, hắn cuối cùng tìm được phương hướng mới và động lực sống sót.

Tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng hắn đối với Lâm Dạ dẫn dắt mọi người lao ra khỏi khói mù lại là kính nể phát ra từ nội tâm.

Có lẽ.

Lúc trước lần đầu tiên gặp mặt ở khu vực biến dị, tất cả những chuyện này cũng đã định trước, hắn cũng nhất định sẽ trở thành vũ khí vượt qua chông gai trong tay người đàn ông kia.

- Ngày mai ngươi cũng đừng chết.

Triệu Mãnh nâng bình rượu trong tay lên, uống một hơi cạn sạch.

- Ngươi cũng vậy.

Uông Minh nhìn thoáng qua ly rượu trong tay, cũng uống một hơi cạn sạch.

Phía bên kia.

Trong căn phòng tối tăm.

Tiếng thở dốc dần dần ngừng lại, Lâm Dạ xoay người nằm ngửa trên giường, hít thở sự bình yên hiếm có này.

- Cuối cùng cũng đến ngày bắt đầu hành động.

Thẩm Ngưng Ngọc nằm sấp trên người hắn, thấp giọng nói.

- Đúng vậy, ngày này rốt cục cũng đến.

Lâm Dạ thở dài một hơi, cúi đầu nhìn về phía người trong ngực:

- Sợ không?

- Cũng không phải chưa từng lên chiến trường, đừng xem thường ta.

- Cũng đúng, chuẩn bị thời gian dài như vậy, mặc kệ có thành hay không đều phải chấm dứt, ngủ thôi.

Có lẽ là bởi vì bận rộn một ngày quá mệt mỏi, chỉ chốc lát hai người lập tức nặng nề ngủ thiếp đi.

Một đêm yên lặng.

Hôm sau, Lâm Dạ và Lão Đa đến bên ngoài căn cứ, đội ngũ đã tập kết xong.

Đội mạo hiểm do Triệu Mãnh dẫn đầu xuất phát, mấy chục người máy vũ trang xếp thành một hàng, phía sau là bộ đội thiết giáp được trang bị vũ khí tinh xảo và đội ngũ hậu cần không có bao nhiêu năng lực chiến đấu bảo vệ một đám nhân viên nghiên cứu khoa học ở bên trong.

Ở phía trước nhất chính là người máy chiến tranh được cải tạo do hai người thức tỉnh 80% điều khiển.

Cộng lại gần 50 ngàn người.

Đây cũng là toàn bộ thực lực của bọn họ hiện giờ.

- Đã chuẩn bị xong chưa?

Lâm Dạ điều khiển người máy vũ trang đi tới chỗ cao, hỏi một tiếng.

- Chuẩn bị xong rồi!

Tiếng hô xông thẳng lên trời, mọi người nghỉ ngơi cả đêm khí thế hào hùng.

- Rất tốt, xuất phát!

Dưới lệnh của Lâm Dạ, cả đội ngũ cuối cùng di chuyển ầm ầm chạy về phía khu 80.

Trong khi đó.

Đội ngũ nghiên cứu khoa học do Uông Minh phụ trách phát tín hiệu cho các khu vực khác cũng hoàn toàn phát lệnh phản công đến toàn Liên Bang.

- Xông lên!

- Giết!

Trong nháy mắt, tiếng hô giết trải rộng khắp các khu vực.

Tất cả những người còn sống sót hội tụ về phía khu thành tạo thành đội ngũ, kịch chiến với những máy móc bạo động và người máy sinh học.

Lâm Dạ dẫn đầu đội ngũ, rất nhanh hội hợp với các đội ngũ phụ trách căn cứ khu 80, từ mấy phương hướng đánh vào trong thành phố.

【Cảnh báo! Phát hiện kẻ xâm nhập! 】

【Cảnh báo! Phát hiện kẻ xâm nhập! 】

Khu D80 từng bị sinh vật biến dị xâm nhập nên lực lượng phòng thủ cũng không quá mạnh.

Nhưng cho dù như thế, bọn họ vừa mới tiến vào khu thành phố, trên đường phố và trên bầu trời đã lập tức xuất hiện vô số máy móc hiện ra ánh sáng đỏ, đen kịt một mảnh mãnh liệt lao về phía bọn họ.

- Triệu Mãnh, ngươi dẫn người phụ trách bên kia, những người khác theo ta đến bên này!

- Nhận được!

Trong nháy mắt, đội ngũ chiến đấu hơn mười ngàn người chia làm hai đội, điên cuồng nổ súng trên hai con phố, máy móc bị hư hại rơi xuống như mưa.

Lâm Dạ và các tiểu đội trưởng điều khiển người máy vũ trang khác bay lên không trung, bắn rơi toàn bộ người máy sinh vật kia, không cho chúng nó cơ hội tới gần hậu phương.

- Ha ha, rốt cục đến lượt chúng ta lên sân khấu.

- Chịu chết đi, đám sắt vụn các ngươi!

Hai gã phi công cười vui vẻ trong buồng lái của người máy chiến tranh, tức giận tích góp hơn một tháng triệt để phát tiết ra, hóa thành từng tia laser khủng bố quét qua chiến trường.

Đi đến đâu thì máy móc bị nổ tung đến đó.

Thậm chí ngay cả người máy sinh vật phòng ngự cường hãn cũng bị đập nát, không có cơ hội đánh trả.

Bình Luận (0)
Comment